Tiểu Đồng vừa nghe lại tức giận, nói: “Cái thằng này thật không biết điều mà! Chẳng qua là ngươi vừa mới đột phá cảnh giới Thiên Thần mà thôi, tưởng rằng bản thân mình rất giỏi rồi sao? Ngươi phải biết rằng ở Hoàng Linh Hư Giới có bao nhiêu người muốn bái Đỗ Như Phong làm thầy mà không có cửa hay không? Ngươi tưởng rằng ngươi là ai mà ngay cả Đan Thần Lục Tinh cũng không dạy được ngươi hả?”
Diệp Viễn lười để ý đến nó, vung tay lên một cái thì vài viên đan dược đã xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Đan dược vừa xuất hiện thì Bảo Trư đang ngủ say liền giống như bị điện giật vậy, hóa thành một đường sáng màu hồng, bổ nhào về phía Diệp Viễn.
“Phì phì! Phì phì!”
Bảo Trư thuần thục mà ăn sạch vài viên đan dược trong tay của Diệp Viễn.
Tiểu Đồng lại nhìn chăm chú, rồi nhìn về phía Diệp Viễn với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Vừa… vừa nãy ngươi cho Bảo Trư ăn Hư Linh thần đan ư?”
Diệp Viễn nhướng mày lên, nói: “Ồ, tiểu tử này cũng có chút hiểu biết nhỉ, chỉ nhìn một cái thôi thì đã biết là Hư Linh thần đan rồi.”
Vừa rồi Bảo Trư ăn rất nhanh, chỉ trong nháy mắt mà thôi, nhưng vẫn bị Tiểu Đồng nhìn rõ được.
Trên mặt của Tiểu Đồng lộ ra vẻ nghiêm túc, nói: “Những đan dược này đều do ngươi luyện chế sao?”
Diệp Viễn không nói nên lời: “Không phải ta luyện chế, chẳng lẽ là ngươi luyện chế sao?”
Lúc này, sắc mặt của Tiểu Đồng hiện lên vẻ phức tạp không hợp với tuổi.
Rõ ràng là nó rất kinh ngạc.
“Không thể nào! Ngươi đột phá cảnh giới Thiên Thần cùng lắm là không quá vài năm mà thôi. Trong thời gian ngắn như vậy, làm sao mà ngươi có thể luyện chế ra được Ngũ Giai Hư Linh thần đan chứ?” Tiểu Đồng không tin nói.
Cũng không phải là không thể luyện chế ra được Hư Linh thần đan, chỉ là nếu muốn luyện chế Hư Linh thần đan, chắc chắn phải được tích lũy trong thời gian dài.
Thiên tài Đan đạo, cho dù là thiên tài trong thiên tài, cũng không thể lĩnh ngộ được cách luyện chế Hư Linh thần đan chỉ trong vài năm.
Diệp Viễn cười nói: “Người khác không làm được không có nghĩa là ta không làm được.”
Đôi mắt của Tiểu Đồng khẽ híp lại, nói: “Không thể nào, ta không tin.”
Diệp Viễn nhéo tai của Tiểu Đồng, lôi nó ra ngoài.
Tiểu Đồng đau đến hét lên: “Ai da, thả ta ra! Cái tên này ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi à, dám nhéo tai ta như thế!”
Diệp Viễn bĩu môi nói: “Ngươi tự tiện đột nhập vào nơi ở của ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đó, nhéo ngươi một cái thì đã sao nào?”
Tiểu Đồng vô cùng tức giận, nhưng mà Diệp Viễn lại am hiểu không gian pháp tắc, nó hoàn toàn không có sức đánh trả.
Lúc này, đột nhiên Bảo Trư đi đến trước mặt của Diệp Viễn, nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương, giống như đang cầu xin vậy.
Diệp Viễn ngẩn ra, lúc này mới buông tay ra.
Tiểu Đồng oán hận nhìn Bảo Trư một cái, không cam lòng nói: “Hừ! Coi như mi còn có chút lương tâm!”
Bảo Trư giống như lấy lòng vậy, cọ cọ lên ống quần của Tiểu Đồng.
Quả nhiên là sắc mặt của Tiểu Đồng tốt hơn rất nhiều, nhưng mà vẫn tức giận nói: “Bảo Trư, bây giờ mi nói cho ta nghe, mi muốn ta hay là muốn hắn?”
Bảo Trư vừa nghe, nhìn Tiểu Đồng lại quay sang nhìn Diệp Viễn, trên khuôn mặt đáng yêu lộ ra vẻ khó xử.
Rõ ràng là Bảo Trư không nỡ bỏ ai cả.
Đột nhiên Diệp Viễn lên tiếng nói: “Ngươi làm vậy chẳng khác nào đang làm khó nó?”
Tiểu Đồng nói với giọng con nít: “Bảo Trư là thú cưng của ta, ta muốn làm gì thì làm, ngươi lo được hay sao?”
Bỗng nhiên sắc mặt của Diệp Viễn trở nên nghiêm túc, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Tiểu Đồng, nói: “Ngươi nói là… Bảo Trư là thú cưng của ngươi sao?”
Tiểu Đồng bị Diệp Viễn nhìn chằm chằm đến rợn tóc gáy, ngẩng đầu lên, cương quyết nói: “Ý của ta là… nó là thú cưng của ông nội ta! Chẳng phải cũng là thú cưng của ta hay sao?”
Hai mắt của Diệp Viễn nheo lại, hỏi: “Ông nội của ngươi là ai vậy?”
Tiểu Đồng bĩu môi, nói: “Nói ra thì sẽ dọa chết ngươi! Cho nên ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu!”