Pho tượng nọ bỗng phát ra một vầng hào quang nhàn nhạt.
Đang lúc mọi người trố mắt há hốc miệng, pho tượng bỗng vỡ nát thành bụi.
Có một ảo ảnh nhạt nhòa xuất hiện trước mặt Diệp Viền, bộ dạng giống pho tượng kia như đúc.
Hiển nhiên, đây là thần hồn của pho tượng.
Thần hồn nhìn thấy Diệp Viễn, dịu dàng cúi đầu chào hắn.
Có điều thần hồn kia đã cực kỳ yếu ớt, gần như sắp tiêu tan. Thần hồn ấy bị giam cầm không biết bao nhiêu năm, đã vô cùng suy yếu, không cách nào mở miệng nói chuyện được.
Diệp Viễn chỉ gật đầu một cái, lại bước đến trước mặt pho tượng khác, lặp lại hành động vừa rồi, pho tượng cũng nhanh chóng tan thành tro bụi, chỉ để lại một bóng người mờ ảo.
Bóng người kia cũng cảm kích cúi đầu với Diệp Viễn, nhìn thật dịu dàng đáng yêu.
Diệp Viễn hơi thở dài, lại tiếp tục đi về phía các pho tượng khác.
Cứ thế, Diệp Viễn lần lượt biến những pho tượng này thành tro bụi, thả thần hồn cung nữ trong đó ra.
“Chuyện… chuyện này là thế nào? Lẽ nào trong những pho tượng này đều giam cầm thần hồn của một cô gái?” ứng Thiên Nhai kinh ngạc hỏi.
“Đó không phải là những pho tượng đá, mà là tượng luyện chê’ bằng người sống.”
Quân Thiên Vũ khẽ thở dài, kể lại những điều mà Diệp Viễn đã phát hiện cho mọi người, nghe xong, ai nấy đều lạnh cả tim.
Loại thủ pháp này thật sự quá tàn nhẫn, chủ nhân động phủ này rốt cuộc là ai mà có thể ra tay độc ác đến thế?
“Chẳng trách mị lực của những người này lại mạnh đến thế, loại oán khí ngút trời thế này, người thường sợ rằng đã chịu không nổi rồi đi?” ứng Thiên
Nhai kinh ngạc nói.
“Rốt cuộc tiểu tử này đã dùng thủ đoạn gì mà có thể hóa giải oán khí của những cô gái này?” Bùi Văn Cường cũng ngạc nhiên hỏi.
Mọi người cũng đã từ sợ hãi chuyển sang kinh ngạc, lúc này mới nhận ra thủ đoạn của Diệp Viễn quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nếu bọn họ gặp phải loại thần hồn bị giam cầm bằng thủ đoạn tàn nhẫn cỡ này dẫn đến oán khí ngập trời, hẳn chỉ có một cách là triệt để tiêu diệt.
Mà không biết Diệp Viễn dùng thủ đoạn gì, không chỉ có thể giải cứu được những thần hồn kia khỏi cơ thể, mà còn làm cho các nàng đều rất an tĩnh.
“Nếu ta đoán không lầm, hẳn là hắn đã dùng Thuật An Hồn’ trong thần hồn bí kỹ! Có điều, có thể tu luyện Thuật An Hồn đến cảnh giới này, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.” Hạ Thư Minh bỗng nhiên lên tiếng.
“Thuật An Hồn ư? Sao có thể như vậy được? Một thủ đoạn không thể hình dung ra, lại chỉ là một chiêu cấp thấp như Thuật An Hồn?” Bùi Văn Cường kinh ngạc nói.
“Bất kỳ thủ đoạn nào, khi tu luyện đến cảnh giới cực cao, cũng sẽ trở nên không thể tưởng được, chỉ có điều, rất ít người có thể làm được như thế. E rằng Thuật An Hồn của Diệp Viễn đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân rồi. Hắn chỉ thử tiến hành giao tiếp với các cô gái này, khiến bọn họ buông bỏ oán niệm trong lòng, thế là các nàng có thể được siêu thoát.”
Trong số những người ở đây, trừ Diệp Viễn thì chỉ có Hạ Thư Minh là người có nghiên cứu sâu rộng nhất về thần hồn bí kỹ, cho nên lời hắn cũng đáng tin nhất.
Thuật An Hồn chỉ là một chiêu tương đối thô sơ của thần hồn bí kỹ, dùng để siêu độ vong linh. Hạ Thư Minh cũng hiếu thần hồn bí kỹ, hơn nữa, trình độ của hắn trong lĩnh vực này cũng khá cao, cho nên hắn có thể nhìn ra Diệp Viễn đang làm gì.
Thuật An Hồn của Diệp Viễn khác một trời một vực so với người thường, nhưng dao động quen thuộc của thần hồn này lại không thể qua mắt Hạ Thư Minh.
Nhưng điều làm Hạ Thư Minh kinh sợ là, Diệp Viễn sử dụng chiêu này cực kỳ thoải mái tự nhiên, lưu loát liền mạch!
Diệp Viễn tiến hành trò chuyện với thần hồn của các cô gái, mang theo một lực lượng thần bí khó lường.
Với lực lượng này, Hạ Thư Minh chỉ có thể đưa ra hai chữ: Tin phục.
Bất luận trong thần hồn của các cô gái này có chứa oán niệm lớn đến đâu, dưới sự khuyên bảo của Diệp Viễn, các nàng đều bình tĩnh trở lại.