Một năm? Lấy cái đầu của một cường giả đã nửa bước Ngưng Tinh Cảnh?
Đây quá thực là lời nói vô căn cứ a!
“Tên Diệp Viền nay sát khí thật là lớn a! Hắn không phải thật sự tu luyện công pháp ma đạo chứ?”
“Dẹp đi! Ngươi không có nghe Phong lão SƯ nói sao, chuyện này cố ẩn tình khác! Đổi thành người khác chậm chút nữa là bị một chưởng đập chết tươi rồi, sát khí cúa ngươi lớn hay không có còn quan trọng?”
“Híc, điều này cũng đúng. Có điều là, ta cũng không dám buông loại quyết từ này, trong vòng một năm lấy cái đầu của Tô trưởng lão? Điều này sao có thể?”
“Đúng vậy, Nguyên Khí dê qua, Linh Dịch khó đi a! Linh Dịch cảnh chưa tăng lên tiểu cảnh giới tầng một, đều phải tiêu tốn nỗ lực gấp mười lần so với Nguyên Khí Cánh. Cứ như vậy, có thế đột phá hay không còn phải xem cơ duyên. Long sư huynh tiến giai Linh Dịch Cảnh đã sầp hai năm rồi chứ ? Đến nay còn kẹt ớ Linh Dịch tầng ba đó thôi!”
“Diệp Viền tuy đúng lè thiên tài nhưng muốn nói trong vòng một năm nâm giữ thực lực trám sát Tô trướng lão, đánh chết ta cũng khống tin! Chung quy, hân cũng chỉ mới Nguyên Khí tầng sáu a!”
“Mặc dù ta cũng không tin nhưng lời đẫ nói ra, Diệp Viễn dường như cũng từ Nguyên Khí tầng một đột phá đến tầng sáu trong vòng một tháng đó!”
“Chuyên này…” Đối với hào ngôn lần này của Diệp Viên, mọi người tự nhiên chí coi là đang nghe một câu chuyện cười mà thôi.
Thăng cấp cảnh giới Linh Dịch Cảnh quá khó đi!
Mối lần tăng lên một tầng tiếu cánh giới, nguyên lực cần thiết đều cực kì khủng bố! Dù Diệp Viễn có là thiên tài đi nữa, cũng không thế đột phá đến Linh Dịch Cánh đính phong trong vòng một năm chứ?
Hơn nữa, Linh Dịch Cảnh muốn vượt cấp chiến đấu càng trớ nên khó khăn hơn!
Coi như Diệp Viên thiên tài, hân chiến thắng Tô Vũ Bách ít nhất cũng phải Linh Dịch tầng chín chứ?
Không thấy Linh Dịch Cánh đính phong Hô Duyên Dũng, kết quả vần bị Tô Vũ Bách một chưởng đánh hộc máu hay sao?
Nói cách khác, Linh Dịch cảnh và Nguyên Khí Cảnh, là hai cảnh giới hoàn toàn khác biệt!
Tô Vũ Bách cũng là ngạc nhiên một hồi, chợt giận dữ!
Gã giận không phải Diệp Viền nói lấy cái đầu của gã, thay vào đó dám mâng gã là “lão già kia”.
Tô Vũ Bách có địa vị cực cao trong học viện, là một người rất có thực quyền, ai thấy gã mà không phải cung cung kính kính?
Có lúc nào bị người ta chĩ mũi mắng “Lão già kia’ đâu chứ?
“Chó má! Ngươi dám mẳng lão phu!”
Tô Vũ Bách trong cơn giận dữ định ra tay.
Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Viền làm ra một cử động khiến tất cả mọi người mờ rộng tầm mắt.
Hắn một bước dài chạy đến sau lưng của Phong Nhược Tình, rất vô tội nói: “Phong lão sư, lão già này muốn đánh ta!”