Diệp Viễn không dám nghĩ tới, lỡ như… lỡ như cha mẹ có mệnh hệ gì, Diệp Viễn nhất định sẽ lấy xương cốt của Triệu Thiên Dận ra luyện hồn, để hắn suốt kiếp không được siêu sinh!
Diệp Viễn vốn nghĩ là cha mẹ ở trong đại bản doanh của Vô Biên Giới, hẳn là an toàn nhất.
Vậy mà ai có thể nghĩ tới tình hình nửa năm này lại xuất hiện biến cố trọng đại như vậy.
“Được, tốt lắm! Triệu Thiên Dận, xem ra ngươi đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ mà!” Diệp Viễn nghiến răng nghiến lợi, đằng đằng sát khí nói.
Lúc này Diệp Viễn cực kỳ kích động, sát khí quanh người nồng nặc khiến cho đám người Long Đường bọn họ hít thở không thông.
Một đạo lực nhu hòa nhẹ nhàng bao lấy bọn họ, lúc này Long Đường mới buông lỏng xuống mà thớ hồng hộc từng ngụm từng ngụm một.
“Cha mẹ và ông ngoại của Diệp công tử đều ở trong Vô Phương Thành, nơi đó có người thân nhất của hắn. Hắn chuyến này mới đi ra ngoài chừng nửa năm, không ngờ được rằng thậm chí ngay cả nửa năm mà Vô Biên Giới cũng không giữ được.”
Giọng nói dễ nghe của Nguyệt Mộng Ly truyền tới.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Nguyệt Mộng Ly, cô cháu Nam Phong đối với dung mạo, khí chất như thiên tiên của nàng đã không khỏi có chút mặc cảm.
Vài năm không gặp, không ngờ rằng bên người Diệp Viễn lại có một vị hồng nhan tri kỷ đẹp như thiên tiên thế này.
Trong lòng cô cháu Nam Phong đầy sự chua xót và tự ti, nhưng mà không có cách nào để nói cho người khác biết.
Khoảng cách giữa các nàng và Diệp Viễn, giống như hai đường thẳng bắt chéo qua nhau, càng lúc càng xa.
Có điều vào lúc này, các nàng cũng không có tâm tư đi ghen tị. Nghe Nguyệt Mộng Ly nói, các nàng không khỏi thay Diệp Viễn lo lắng cho cha mẹ của hắn.
“Các ngươi có nghe được tin tức gì ở Vô Phương Thành không? Vô Phương Thành tập trung toàn bộ cao thủ đỉnh cao của Vô Biên Giới, cho dù thành trì có bị phá đi chăng nữa thì cũng không đến mức toàn quân bị diệt chứ?” Diệp Viễn tràn đầy mong đợi hỏi.
Lúc đó Vô Phương Thành tập trung vô số cường giả, cho dù có bị thập đại cường giả Thần Du cảnh bao vây, thì cũng không thể nào mà một lưới bắt hết được.
Nhưng mà câu trả lời của Long Đường vẫn làm cho Diệp Viễn phải thất vọng.
“Chuyện này… Ta chỉ nghe nói là Vô Phương Thành thảm bại, vô số cường giả ngã xuống, còn rốt cuộc trong thành đã xảy ra chuyện gì thì ta không biết được.”
Diệp Viễn khẽ thở dài, mặc dù hắn biết Long Đường không thể nào biết được tin tức mấu chốt gì nhưng trong lòng hắn vẫn ôm một chút hi vọng may mắn.
Hai mắt Diệp Viễn nhắm lại, lặng lẽ tiến vào tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch.
Mọi người đều biết Diệp Viễn đang nghĩ đối sách, nên đương nhiên không ai dám quấy rầy hắn.
Những người khác cố gắng thở nhẹ, chỉ sợ sẽ quấy rầy Diệp Viễn suy nghĩ.
Không lâu sau, hai mắt Diệp Viễn bỗng nhiên mở ra, nhìn tất cả mọi người nói: “Ta muốn giết đến Vô Phương Thành, các người có ai đồng ý đi theo ta không?”
Lời nói của Diệp Viễn khiến mọi người sửng sốt nhưng trong lòng lại dâng lên một cỗ nhiệt huyết sôi trào.
Vô Biên Giới nay đã suy tàn, bây giờ đã đến bên bờ diệt vong. Ngay cả khi những người này có ý định, họ cũng không thể nào tập hợp được một tổ chức có khả năng phản kháng lại.
Câu nói của Diệp Viễn đơn giản, nhưng mà hàm chứa bên trong thực lực cùng sự tự tin mãnh mẽ, trong nháy mắt đã lây sang Long Đường.
“Được, ta đi với ngươi! Đám súc sinh này đã giết vô số đồng bào của chúng ta, cho dù có chết thì ta cũng phải kéo mấy tên chết cùng!” Long Đường nắm chặt quả đấm nói.
Mấy ngày nay, Long Đường cùng với những đồng môn này chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, sống quá khốn khố rồi.
Cho dù hắn có tận tâm tận lực đến thê’ nào thì vẫn có hơn phân nửa đồng môn bị chết.
Nhìn thấy từng người đồng môn chết trước mặt mình mà không thế làm gì được, hận ý của Long Đường đối với võ giả của Cuồng Phong Giới đã đạt tới cực điểm rồi!
Nhưng mà thực lực của hắn quá yếu, đến một cái bọt sóng cũng không lật lên được, điều này làm cho nội tâm của hắn vô cùng dằn vặt.