Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi chính là Nguyên Tiêu?”

Thiên Tinh quan sát Diệp Viễn, cảm thấy hơi ngạc nhiên vì Diệp Viễn rất đẹp trai.

Nhìn có vẻ không giống Ma tộc.

Nhưng trên người Diệp Viễn chỉ có ma khí, hắn không thể tìm ra điểm nào không đúng cả.

“Rất vui được gặp Thiên Tinh tiền bối!”

Thái độ của Diệp Viễn không kiêu ngạo, cũng không tự ti, cũng không vì Thiên Tinh là Ma Dược Sư tứ tinh mà tỏ ra đặc biệt tôn kính.

Hắn đã sớm cân nhắc tới hậu quả của việc gây ra Đại Đạo Thiên m, trụ sở chính của Huyết Diêm điện ở Hoàng thành Đạt Lan không thể nào trơ mắt để mất một thiên tài như hắn.

Trên thực tế, Diệp Viễn cũng không ngờ được sẽ gây ra Đại Đạo Thiên m nếu không hắn tuyệt đối sẽ không để lộ ra trước mặt người khác.

Chuyện này nếu để người khác biết, nổi tiếng thì nổi tiếng, nhưng cũng dễ gây ra tai họa chết người.

Thiên Tinh tới Vương thành Tạp Bằng chỉ có thể là vì muốn hắn gia nhập Huyết Diêm điện!

Một Ma Dược Sư có thể gây ra Đại Đạo Thiên m chắc chắn có ý nghĩ không bình thường nếu không gia nhập Huyết Diêm điện.

Diệp Viễn đã sớm cân nhắc đến hậu quả này, hắn cũng biết nếu như hắn không đồng ý thì chỉ có một kết cục.

Đó chính là chết!

Huyết Diêm điện chắc chắn không cho phép hắn gia nhập một thế lực khác, sau đó trở thành đối thủ của bọn họ.

Nhưng mà Diệp Viễn cũng không thể dễ dàng đồng ý như vậy.

Thiên tài thì sẽ có giác ngộ của thiên tài.

Kiêu ngạo là bản tính tự nhiên của thiên tài.

Mặc dù Diệp Viễn không kiêu ngạo, thế nhưng trước mắt Thiên Tinh, hắn chắc chắn phải kiêu ngạo.

Thiên tài có thể gây ra Đại Đạo Thiên m, không ngạo mạn thì không hợp lẽ thường, đối phương chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Vì vậy, thái độ của hắn với Thiên Tinh mới không nóng không lạnh.

Tất nhiên, trong nội tâm của Diệp Viễn cũng không kính nể một Ma Dược Sư tứ tinh lắm.

Hắn gây ra Đại Đạo Thiên m, đã thấy được một thế giới mới mà người khác không thấy được.

“Ha ha ha, quả thật là hậu sinh khả úy! Người ta đều nói Ma Dược Sư của Ma tộc đều vô cùng kém cỏi, không thể nào bồi dưỡng được một Ma Dược Sư lợi hai! Bây giờ những người đó đều phải ngậm miệng lại rồi!” Thiên Tinh cười to nói.

Diệp Viễn cười thầm trong lòng, trình độ của Ma Dược Sư Ma tộc thấp như vậy, lại còn muốn bồi dưỡng được Ma Dược Sư lợi hại sao?

Trình độ của tên Ma Dược Sư cao cấp tứ tinh này có lẽ cũng chẳng ra sao.

Còn kém xa Đan Thần Nhân tộc tứ tinh.

“Sức mạnh của Ma Dược Sư không liên quan gì đến chủng tộc cả.” Mặc dù trong lòng khinh thường, nhưng Diệp Viễn vẫn giữ bộ dạng ngạo nghễ.

Thiên Tinh cũng không để ý, cười ha hả nói: “Ngồi xuống nói chuyện, tới đây nếm thử Huyết Thần Trà mà lão phu mang đến. Người bình thường muốn cũng không được uống thứ này đâu!”

Thiên Tinh vừa nói vừa đẩy chén trà tới trước mặt Diệp Viễn, mùi hương lập tức lan ra khắp phòng.

Diệp Viễn nhìn màu nước trà, không thấy có gì bất thường.

Nhưng mà đúng lúc này, Vô Trần lại cảnh báo nói: “Diệp Viễn, người này dùng Huyết Hồn Chú với ngươi.”

“Huyết Hồn Chú?” Diệp Viễn nghi ngờ nói.

Trước đó Diệp Viễn đi vào gian phòng này, bên ngoài của hắn thì có vẻ rất kiêu ngạo nhưng nội tâm bên trong lại cực kỳ cảnh giác.

Nhưng mà, hắn vẫn không cảm thấy có gì bất thường.

“Huyết Hồn Chú là một thủ đoạn vô cùng cao thâm và cũng là một tà môn cực kỳ thâm độc của Ma tộc, không thuộc phạm trù về đan dược, nên ngươi không thể phát hiện được. Có thấy trong góc phòng có những cây đèn với nhiều hình dạng khác nhau không?” Vô Trần hỏi.

Diệp Viễn liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện trong góc phòng đúng là có những cây đèn với đủ hình thù kỳ lạ.

Sở thích của Ma tộc và Nhân tộc khác nhau một trời một vực, nên Diệp Viễn cũng không nghi ngờ gì.

Không ngờ, bên trong những cây đèn này lại giấu diếm một bí ẩn khủng khiếp như vậy.

Diệp Viễn thầm nghĩ ‘nguy hiệm thật’, nếu như lần này không có Vô Trần ở đây, sợ rằng hắn sẽ thực sự trúng chiêu mất.

“Thấy rồi, những cây đèn này có vấn đề gì?” Diệp Viễn hỏi.

Vô Trần nói: “Những cây đèn này được gọi là Luyện Hồn Đăng. Bóng đèn của Luyện Hồn Đăng được tạo thành từ gân người. Người luyện chế đem nhốt linh hồn ở bên trong bóng đèn, nung khô bằng lửa vô tận, luyện những linh hồn này, khiến cho những linh hồn này vô cùng oán hận. Nhìn từ bên ngoài thì không có gì khác thường. Đừng nói là nhân tộc, ngay cả Ma tộc nếu như không biết Huyết Hồn Chú này thì cũng không nhìn ra được.”

Diệp Viễn hít vào một ngụm khí lạnh, thủ đoạn này có hơi tàn nhẫn.

Người của Ma tộc quả nhiên là lòng dạ độc ác.

Trước đây, Ma tộc cũng dùng thủ đoạn này để thu thập Huyết Sát Chi Lực, giết người không chớp mắt.

“Vậy Huyết Hồn Chú và Huyết Thần Trà có liên quan gì đến nhau?” Diệp Viễn hỏi.

“Huyết Thần Trà là linh trà hiếm có của Ma tộc, có thể giúp tăng trưởng Ma Nguyên, có tác dụng tương tự đan dược. Huyết Thần Trà lại là yếu tố then chốt của Huyết Hồn Chú, là thuốc dẫn để khởi động Huyết Hồn Chú! Huyết Thần Trà chính là máu của những linh hồn kia. Khi ngươi uống Huyết Thần Trà, những linh hồn bị trấn áp bên trong bóng đèn sẽ đồng loạt khởi động sức mạnh nguyền rủa, nhốt ngươi bên trong Huyết Hồn Chú! Người trúng chú, không cảm thấy gì, nhưng nếu có người phát động Huyết Hồn Chú, ngươi sẽ chịu sự đau đớn, sống không bằng chết! Chắc là bọn họ muốn dùng thủ đoạn này để điều khiển ngươi!” Vô Trần nói.

Diệp Viễn cảm thấy nặng lòng, không ngờ Thiên Tinh lại sử dụng thủ đoạn cũ rích này để đối phó với hắn, lửa giận trong người hắn dần dần bùng lên.

Huyết Diêm điện này quả là thế lực ngầm thần bí, thậm chí còn kinh khủng hơn cả phủ thành chủ.

Hắn không trêu chọc bọn họ vậy mà bọn họ lại dùng loại thủ đoạn độc ác này để đối phó hắn.

“Tiền bối, ngươi có biện pháp đối phó với Huyết Hồn Chú này không? Nếu như ta không uống chén trà này, sợ là lão già kia sẽ không từ bỏ ý định đâu!” Diệp Viễn trầm giọng nói.

Diệp Viễn vô cùng đau đầu, không ngờ tới đây giảng đạo mà lại gặp phải phiền phức lớn như vậy.

Hắn vì giảng đạo mà tháo bỏ được xiềng xích nhưng cũng bời vì giảng đạo mà gặp phải phiền phức lớn.

Thật đúng là trong cái rủi có cái may mà trong cái may lại có cái rủi.

Nhưng Vô Trần lại cười nói: “Ngươi chẳng lẽ lại quên ta là ai rồi sao? Trấn Hồn Châu là tổ tiên của hồn thuật. Trừ khi là cường giả Thiên Đế đích thân ra tay, nếu không làm sao Huyết Hồn Chú có thể làm hại đến ngươi? Hơn nữa, ta có bí pháp có thể hấp thụ những sức mạnh nguyền rủa kia, nuôi dưỡng Trấn Hồn Châu! Ngươi cứ việc uống Huyết Thần Trà, còn lại thì để ta lo.”

Diệp Viễn nghe xong thì như trút được gánh nặng trong lòng.

Hắn mỉm cười, nâng chén trà lên uống.

Thiên Tinh thấy thế, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

“Mùi vị thế nào?” Thiên Tinh cười nói.

Diệp Viễn gật đầu, khen hết lời: “Trà ngon! Đi vào lòng người, lại còn giúp tăng trưởng Ma Nguyên!”

Thiên Tinh cười to nói: “Ha ha, ở đây ta còn một ít, nếu như ngươi thích thì ta cho ngươi.”

Diệp Viễn vội nói: “Cái này sao ta có thể nhận được? Linh trà quý hiếm như vậy. Nguyên Tiêu không có công nào dám hưởng lộc!”

Thiên Tinh ngắt lời hắn, cười nói: “Nguyên Tiêu lão đệ, ta gọi ngươi một tiếng lão đệ. Ngươi là người thông minh, chắc cũng đoán được lý do lão phu đến đây. Sức mạnh của điện Huyết Diêm lớn đến mức nào ngươi không tưởng tượng nổi dâu. Với tố chất của ngươi, chỉ có điện Huyết Diêm mới có thể giúp ngươi tỏa sáng”

Diệp Viễn đúng như dự đoán, cười nói: “Cảm ơn Thiên Tinh tiền bối yêu quý, nhưng mà…Nguyên Tiêu tạm thời không có dự định gia nhập bất kỳ thế lực nào.”

Thiên Tinh cũng không ngạc nhiên, nói: “Không cần vội vàng từ chối như vậy. Trước tiên ngươi trở về suy nghĩ một chút, biết đâu…sẽ hồi tâm chuyển ý?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK