Chúng đệ tử Tử Thần Tông nhao nhao quay về phía Diệp Viễn quỳ xuống xin tha tội.
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Lúc các ngươi giết chết những đồng môn kia của ta ở dưới núi, có từng nghĩ qua hạ thủ lưu tình hay không? Nếu như hôm nay ta không trở về kịp thời, thì e là trên dưới u Vân Tông đến chó gà các ngươi cũng không tha cho đi? Thế nên… các ngươi đều đi chết cả đi!”
Nhìn những thi thể chất đầy trên mặt đất, một hồi lâu sau Trương Kính cũng không thể thốt lên lời.
Mới qua khoảng ba tháng ngắn ngủi mà Diệp Viễn và các đồng môn đã hoàn toàn không còn ở cùng một cấp độ nữa.
Không những tăng lên cả một đại cảnh giới, mà chiến lực còn đã trở thành khả năng giết chết Hóa Hải tầng bảy trong nháy mắt.
Chiến đấu vượt cấp qua một đại cảnh giới là điều mà ngay cả nghĩ Trương Kính cũng không dám nghĩ, vậy mà Diệp Viễn lại có thể làm được dễ dàng.
Nhớ lại bản thân lúc đầu khi nhận Diệp Viễn vào môn phái, Trương Kính có một cảm giác như mình sắp tiêu rồi.
Một ngày không xa nữa thiếu niên đó chắc chắn sẽ không ở cùng một thế giới với đám “người phàm” bọn hắn nữa!
“Mới vài tháng không gặp, vậy mà Diệp sư đệ đã tiến bộ vượt bậc như thế rồi!” Trương Kính lẩm bấm nói.
Thật ra sự chấn động trong lòng Mạc Vân Thiên lúc này cũng không ít hơn Trương Kính bao nhiêu, mặc dù hắn biết rằng chiến lực của Diệp Viễn hiện giờ khiến người ta vô cùng khiếp sợ, nhưng tận mắt chứng kiến thì đây mới là lần đầu tiên.
Chỉ một chiêu đã giết chết Hóa Hải tầng bảy, loại chấn động này thật sự là quá cường đại rồi!
Nghe xong sự cảm khái của Trương Kính, Mạc Vân Thiên vui vẻ nói: “Cũng may mà có Diệp Viễn, nếu không chúng ta sớm đã chết nơi tha hương, những sư huynh đệ này của tông môn e là cũng chết không có chỗ chôn rồi!”
Nhóm người Mai Trăn đến đứng quanh Diệp Viễn, quan tâm hỏi: “Diệp Viễn, cơ thể ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không sao chứ?”
Diệp Viễn lắc đầu trả lời: “Không có gì đáng ngại.”
So với trận đấu của Triệu Thừa Càn thì vừa rồi mới chỉ coi như là khởi động mà thôi.
Cùng là Hóa Hải tầng bảy mà khoảng cách giữa hai người bọn hắn cũng quá lớn đi!
Mai Trăn gật đầu nói: “Không sao là tốt rồi! Diệp Viễn, hiện giờ ngươi được xem như là hi vọng cuối cùng của u Vân Tông, tuyệt đối đừng quá manh động.”
“Cảm ơn Mai trưởng lão quan tâm, đệ tử sẽ chú ý.”
“Ài, hiện giờ u Vân Tông đã bị phá nát, chúng ta… nên đi đâu về đâu đây?”
Khi Mai Trăn nói điều này, mọi người đều dỏng tai lên muốn nghe xem Diệp Viễn sẽ nói như thế nào.
Vào thời khắc này Diệp Viễn đã trở thành tất cả hi vọng của u Vân Tông. Ngay cả Mai Trăn là trưởng lão Hóa Hải Cảnh cũng đã ngấm ngầm đồng ý để Diệp Viễn trở thành chủ sự.
Diệp Viễn trâm mặc trong giây lát rồi nói: “Nếu như Thái Thượng trưởng lão và Lạc tông chủ đều chưa chết thì đương nhiên chúng ta phải nghĩ biện pháp để cứu họ ra ngoài! Có điều hiện tại chúng ta vẫn chưa phải là đối thủ của Tử Thần Tông, vì vậy… chúng ta chỉ có thể đợi!”
“Đợi? Đợi cái gì?” Mai Trăn có chút không hiểu ý của Diệp Viễn, nghi hoặc hỏi lại.
“Đợi một cơ hội! Tin rằng rất nhanh Tử Thần Tông sẽ phát hiện ra biến cố ở bên phía u Vân Tông chúng ta, chắc chắn bọn hần sẽ phái thêm cao thủ cường đại tới! Mà điều chúng ta cần làm, chính là kiên trì trấn thủ trận địa cuối cùng của nam vực này, đợi phản ứng từ bắc vực!” Diệp Viễn phân tích.
Diệp Viễn vừa nói ra câu này, sắc mặt của tất cả mọi người đều lập tức biến đối.
“Ý ngươi là, chúng ta phải tử thủ u Vân Tông?” Mai Trăn kinh ngạc hỏi.
“Không sai!”
“Nhưng mà… Diệp Viễn, ta biết ngươi rất lợi hại, rất ít võ giả Hỏa Hải cảnh có thể uy hiếp đến ngươi rồi. Nhưng ngươi phải biết, Tử Thần Tông có tới hơn mười cao thủ Hồn Hải cảnh đấy!” Mai Trăn nhắc nhở nói.
Hắn không biết Diệp Viễn lấy đâu ra tự tin đến vậy.
Diệp Viễn có thế đối phó với cao thủ Hóa Hải Cảnh, mặc dù có chút khó hiểu nhưng sự thật diễn ra trước mắt, hắn không thể không chấp nhận.