Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khai mạc đại hội

Trong mười vị Thiên Tôn ở Càn Đan Lâu, thì có đan thần thất tinh của đại đế đô Vân Đan.

Sau khi chuyện này xảy ra, Vân Dịch đã đi hỏi vị Thiên Tôn kia, kết quả khiến hắn giật mình đến tột đỉnh.

Chuyện hơn mười vị Thiên Tôn cũng không làm được, Diệp Viễn chỉ dùng không đến hai ngày đã giải quyết được.

Nói cách khác, Diệp Viễn nghiền ép hơn mười vị cường giả Thiên Tôn, đan thần thất tinh.

Thực lực bậc này, quả thực có thể dùng từ khủng bố để hình dung.

Cho dù là Đan Ngọc Thiên Tôn ở đây cũng không dám nói một mình áp đảo được nhiều Thiên Tôn như vậy.

Cái tên Tông Sư này, còn cần hoài nghi sao?

“Sự thật còn đáng sợ hơn so với lời đồn? Vậy thì… vậy thì rốt cuộc là tình huống gì?” Người thanh niên họ Đoàn lúng túng nói.

Ngay bây giờ chỉ những lời đồn này thôi, sự yêu nghiệt của Diệp Viễn đã đủ chấn động rồi.

Kết quả sự thật còn đáng sợ hơn so với lời đồn, vậy thì Diệp Viễn yêu nghiệt đến trình độ nào!

Vân Dịch đắng chát cười một tiếng, nói: “Đừng hỏi nữa, đại hội Vân Đan sắp bắt đầu rồi, ngươi rất nhanh sẽ biết rõ.”

Dứt lời, Vân Dịch có chút mất hứng phất tay áo một cái, cáo từ rời đi.

Hơn ba nghìn năm nay, Vân Dịch luôn tự cho thiên tư của mình sừng sững đứng ở trên đỉnh Nam giới.

Mãi cho đến khi nghe được sự yêu nghiệt của Diệp Viễn, đột nhiên hắn mới phát hiện, sự kiêu ngạo của mình căn bản không đáng giá nhắc tới.

So với Diệp Viễn tuổi của hắn còn nhiều hơn gấp đôi, nhưng người ta đã đứng ở cấp độ mà cuộc đời này hắn khó có thể với tới.

Dạng hiện thực này, đả kích với hắn quá lớn.

Đáng sợ nhất không phải ngươi mạnh hơn ta, mà là bất luận ta cố gắng như thế nào, cũng không cản nổi bước chân của ngươi.

Vân Dịch hắn muốn ngồi thảo luận với một đám đan thần thất tinh, phải cần bao nhiêu thời gian?

Một vạn năm?

Năm vạn năm?

Hay là mười vạn năm?

Diệp Viễn người ta chỉ dùng không đến một nghìn năm trăm năm!

Cho dù hắn chỉ dùng một vạn năm, khi đó Diệp Viễn đã cường đại cỡ nào?

Loại cảm giác bị thất bại này, căn bản là không thể nào diễn tả bằng ngôn từ.

“Gia gia, lẽ nào… chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao? Rút khỏi đại hội Vân Đan, thực lực của Trịnh gia ta nhất định sẽ tổn hại cực lớn!”

Trên đường trở về, Trịnh Bất Quần nghiến răng nghiến lợi.

Hắn chẳng thể ngờ được, người thanh niên không đáng chú ý kia, lại thật sự có thể đánh bại lão tổ, khiến Trịnh gia rơi vào cục diện vạn kiếp bất phục.

Trịnh Khải Nguyên cười lạnh nói: “Bỏ qua! Sao có thể! Năng lực suy luận của tiểu tử kia đúng là rất mạnh, nhưng mà ta không tin, năng lực luyện đan của hắn cũng mạnh như năng lực suy luận! Gia gia ngươi ở đại hội Vân Đan lăn lộn nhiều năm như vậy, nhân mạch sao có thể là một đứa trẻ có thể so sánh được? Lần này, ta muốn hắn lộ ra nguyên hình!”

Hai mắt Trịnh Bất Quần tỏa sáng, vui vẻ nói: “Gia gia có biện pháp dự phòng?”

Trịnh Khải Nguyên cười nói: “Đương nhiên! Đạo luyện đan, cũng không phải dựa vào mồm mép, mà là thực lực trải qua muôn vàn gọt giũa! Hắn chỉ là một tiểu tử hơn một nghìn tuổi, chẳng lẽ còn có thể so được với đan thần luyện đan vô số lần sao? Đợi đến trên đan hội, ta xem hắn còn lấy cái gì để kiêu ngạo!”

Trịnh Bất Quần nghe vậy vui mừng, quả nhiên Diệp Viễn vẫn là không có kết cục tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK