Ba quyền vừa rồi của Lam Báo cực kỳ mạnh, Cuồng Phong Thứu không thể chịu được công kích của hắn, cho nên hắn mới bay ra khỏi Cuồng Phong Thứu, nhưng không ngờ lại trúng kế điệu hổ ly sơn của Diệp Viễn.
Thân pháp của hắn có nhanh hơn nữa cũng không không kịp nữa rồi!
Những cánh hoa bay ngợp trời đã hình thành vây hãm Cuồng Phong Thứu lại, cho dù nắm đấm của hắn có mạnh đến thế nào cũng không thể xua tan tất cả cánh hoa.
Mà Diệp Viễn đâu bận tâm đến cảm nhận của Lam Báo?
Mục tiêu của hắn vốn chính là con Cuồng Phong Thứu kia!
Cuồng Phong Thứu chỉ là một yêu thú cấp ba, sao có thế chống đỡ được sức mạnh của Thiên Lưu Phi Hoa.
“Thiên Lưu Phi Hoa, chém!” Diệp Viễn bỗng thoát ra từ trong cát, quát lớn một tiếng.
Cánh hoa ngợp trời như vô số con dao nhỏ, chém về phía Cuồng Phong Thứu.
Cuồng Phong Thứu kêu một tiếng, liều mạng đập cánh bay loạn, muốn đuối những cánh hoa kia đi.
Nhưng đáng tiếc những cánh hoa này không phải là những cánh hoa thông thường, mà là nguyên lực thiên địa ngưng tụ mà thành.
Mỗi một cánh hoa đều vô cùng diễm lệ thê’ nhưng lại nguy hiểm cực độ.
Trong cuồng phong, chỉ nghe thấy âm thanh “xuy xuy” truyền tới.
Cánh hoa tiêu tan, chỉ còn để lại lông chim ngập trời và một con Cuồng Phong Thứu toàn thân đầy máu.
Cương phong vừa thổi, lông chim cũng theo đó mà bay lên, nhìn lên cực kỳ tráng lệ.
Tiếp sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng “Phanh!”, thi thể của Cuồng Phong Thứu rơi xuống đất.
Lam Báo nhìn thấy cảnh này, mặt đã sớm đen như đít nồi.
Mỗi một con Cuồng Phong Thứu đều trân quý vô cùng, Diệp Viễn lại giết nó như giết một con chim bình thường.
Lam Báo đang lơ lửng trên không, nhìn lên giống như một ma thần đang nổi giận xung thiên.
“Ngươi cho rằng giết Cuồng Phong Thứu thì ngươi có thể chạy thoát được sao?” Lam Báo gằn từng chữ từng chữ nói với Diệp Viễn.
Diệp Viễn lại nhếch miệng cười đáp: “Ngươi có thể thử đuổi theo xem sao!”
Nói xong, Diệp Viễn thu lại trường kiếm, quay đầu liền chạy!
< Linh Hư Phá Không> tầng thứ ba thi triển toàn lực, liền biến mất không tăm hơi trong chớp mắt.
Lam Báo nhìn thấy tốc độ của Diệp Viễn, trong lòng cả kinh, cũng không dám bất cẩn mà nhanh chóng đuổi theo hắn.
“Tên tiểu tử này, chẳng lẽ dựa vào hai chân đọ sức với mình ba ngày ba đêm?” Lam Báo nghĩ tới khả năng này trong lòng thầm kinh ngạc.
Tuy Cuồng Phong Thứu là yêu thú cấp ba, nhưng tốc độ bay trong cương phong thì không hề kém so với võ giả Hóa Hải Cảnh, thậm chí còn nhanh hơn cả võ giả Hóa Hải tầng một tầng hai.
Nhưng tốc độ như vậy mà cũng không đuổi kịp hai chân của Diệp Viễn sao?
Tốc độ của tên tiểu tử này nhanh đến mức nào chứ?
Tốc độ của Lam Báo cũng không cần phải nói, Hóa Hải cảnh tầng ba như Mai Trăn và Ngô Chiêu cũng không theo kịp tốc độ của hắn, có thể thấy hắn nhanh đến mức nào.
Lam Báo thấy tốc độ kinh người của Diệp Viễn, lúc này cũng không dám chần chừ, lấy tốc độ cực hạn của bản thân để đuổi theo Diệp Viễn.
Cuồng Phong Thứu đã chết, nếu Lam Báo mất dấu Diệp Viễn chỉ sợ sẽ không tìm được hắn nữa.
Tuy tốc độ hiện giờ của Diệp Viễn rất đáng kinh ngạc nhưng khoảng cách giữa hai người cũng không ngừng được rút ngắn lại.
Dần dần, Lam Báo đã có thể nhìn thấy bóng lưng của Diệp Viễn, khóe miệng hắn không nhịn được nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Chạy à! Ngươi chạy đi! Ta xem ngươi có thể chạy đến bao giờ!” Lam Báo cười gằn nói.
Nhưng rồi nụ cười của hắn bỗng chốc ngưng đọng lại trên mặt.
Không biết vì sao, Diệp Viễn “vèo” một cái lại kéo giãn khoảng cách với hẳn lần nữa.
Tuy Lam Báo cũng là một võ giả cận chiến nhưng quyền phong của hắn vẫn có thể công kích từ xa.
Chỉ cần tiến vào phạm vi tấn công của hắn, thậm chí Lam Báo cũng không cần phải theo sát Diệp Viễn cũng đủ khả năng công kích tẩn chết hắn.