Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy, ngày mai ngưỡng cửa của Phủ Thành chủ sẽ đông kín người.

Trước kia Tào gia có thể dùng Thiên Vấn Tường để thu hút luyện dược sư, còn bây giờ chính bản thân Diệp Viễn đã vượt qua cả danh tiếng của Thiên Vấn Tường.

Cho dù Thiên Vấn Tường có mạnh, cũng không thể nâng cao thực lực của mười vạn người ở đây, nhưng Diệp Viễn thì có thể.

Những luyện dược sư này sau năm ngày nghe giảng đạo, hoặc ít hoặc nhiều cũng đã được tăng lên phần nào thực lực.

Thực lực của một người được tăng lên có lẽ sẽ không có tác dụng gì, nhưng nếu thực lực của mười vạn người, thì lại là một nguồn sức mạnh đáng sợ.

Trong nhóm người, Tào Chính giọng chua xót nói: “Có ngươi ở đây, Tào gia ta không còn cơ hội mà phất lên trong vòng một ngàn năm nữa! Từ nay về sau, Vô Phương Thành sẽ chỉ thuộc về Nhậm gia! Nhưng tặng Thiên Vấn Tường cho Nhậm gia, lại là việc đúng đắn nhất của lão phu! Thực lực đan đạo của ngươi thật đáng sợ, không ngờ lại có những kỳ ngộ kinh thiên như vậy!”

“Phụ thân, sau ngày hôm nay con dự định sẽ bế quan một khoảng thời gian. Mấy ngày hôm nay con đã học được rất nhiều điều, kinh giảng của Diệp Viễn đã mô ra con đường đan đạo hoàn toàn mới cho con, sau lần bế quan này, con nhất định sẽ có đột phá!” Tào Khôn nói.

Tào Chính nghe vậy mắt sáng rực, nói: “Được, được! Khôn Nhi, Tào gia ta có thể duy trì tiếp được hay không, đều trông cậy cả vào con! Chỉ cần con có thể đột phá tới Đan Hoàng đỉnh phong thì chắc chắn sẽ giúp Tào gia ta truyền thừa ngàn năm! Nhưng với tiền đề là không thể xảy ra xung đột với Phủ Thành Chủ, hiểu chưa?”

Tào Khôn gật đầu nói: “Phụ thân yên tâm, con tự có dự tính của mình. Tới đời của con, tuyệt đối sẽ không để xảy ra mâu thuẫn với Nhậm gia! Hơn nữa con có cảm giác, Diệp Viễn này sẽ không nhận vị trí thiếu chủ, thành tựu trong tương lai của phụ thân hắn là Diệp Hàng, có khi sẽ còn hơn cả con!”

“Hả? Con cũng có dự cảm này sao? Tên nhóc này hành sự có vẻ kích động, nhưng tới sau cùng con sẽ phát hiện ra, tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn! Diệp Hàng còn ít tuổi hơn con rất nhiều, tiềm lực của hắn cũng đã là vô tận rồi, còn tương lai thế nào, thật không thế nói trước được điều gì!” Sắc mặt Tào Chính chợt trùng xuống.

Mấy ngày hôm nay Diệp Viễn đã tạo nên trận cuồng phong trong Vô Phương Thành, việc này không chỉ khiến những luyện dược sư cảm thấy chấn động, mà ngay cả Nhậm Tinh Thuần cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Ông ta suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định tới tìm Diệp Hàng, hỏi chuyện của Diệp Viễn.

“Hiền tế này, Diệp Viễn nó… có phải là trải qua kỳ ngộ gì không?”

Sau một hồi hỏi dò, cuối cùng Nhậm Tinh Thuần cũng đã bắt vào được chủ đề này của Diệp Viễn.

Nhưng ông vẫn không biết xưng hô với Diệp Hàng thế nào cho thoả, nên cuối cùng chỉ đành gọi là “hiền tế”.

Diệp Hàng cũng là người thông minh, đương nhiên biết vị trí của hắn có được như ngày hôm nay là do Diệp Viễn giúp hắn có được.

Song trên đời này nào có đạo lý cha đi ghen ghét đố kỵ với con trai mình, con trai có triển vọng, người làm cha như hắn mừng còn không kịp.

Còn đương nhiên Diệp Hàng cũng thấy vui khi thấy sự thay đối trong thái độ của Nhậm Tinh Thuần.

Hắn trở về Vô Phương Thành, không phải là vì cục diện ngày hôm nay sao? Chỉ là Diệp Hàng lại không thể ngờ được rằng, người giúp hắn có được điều này lại chính là con trai hắn.

Nhưng Diệp Hàng cũng đã thầm hạ quyết tâm, ngày sau nhất định sẽ dốc sức tu luyện, trong vòng mười năm phải đột phá tới cảnh giới Đan Hoàng.

Bằng không, hắn sẽ trở thành trò cười ở Vô Phương Thành này.

“Nhạc phụ đại nhân, trước đây Diệp Viễn có nói với con, nó từng mơ thấy được truyền thừa từ một vị cao nhân có sức mạnh vô biên! Ban đầu con chỉ cho rằng là nó nhận được truyền thừa từ vị đại năng nào đó ở Bắc vực, thậm chí còn luôn cho rằng đó là nhạc phụ đại nhân người nữa. Nhưng bây giờ xem ra, sự việc này không đơn giản như vậy.” Diệp Hàng nói.

Ánh mat Nhậm Tinh Thuần chợt sáng lên, giọng trầm trầm nói: “Xem ra, kỳ ngộ của Diệp Viễn đã vượt qua cả Vô Biên giới nhỏ bé này rồi!”

“Ý của nhạc phụ đại nhân là… Thần Vực?”

Tuy trong lòng Diệp Hàng đã sớm đoán ra, nhưng vẫn luôn cảm thấy phân vân khi nhắc tới hai chữ này.

Con trai của mình, lại nhận được truyền thừa của đấng đại năng Thần Vực. Cơ duyên này thật đúng là nghịch thiên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK