"Ý Hàm Muội tử, ngươi đường đường là Ma Quân cường giả, lại còn là điện chủ Huyết Diêm điện. Chỉ một tên nhị tinh Ma Dược sư nhỏ bé mà ngươi cũng không thu phục được sao?"
Trước mặt Ý Hàm là một tên nam tử mặc áo bào đen, sắc mặt hắn có chút âm trầm, trông có vẻ rất khó chịu.
Ý Hàm thấy hắn tức giận, nhưng lại tự nhiên cười nói: "Mặc Hàm ca, ngươi bĩnh tĩnh! Chờ sau khi vào di tích viễn cổ, người muốn xử lý hắn thế nào đều được. Nhưng mà bây giờ, ta chính là không hàng phục được hắn! Ngươi đừng có không tin ta, tên tiểu tử này rất thông minh, cũng không dễ xử lý. Chỉ cần là chuyện hắn không muốn, ngươi cứ việc chém giết, hắn chắc chắn sẽ không lui lại một bước!"
Mặc Hàm là điện chủ Huyết Diêm điện của Hắc Ngọc Vương thành.
Khổng Tiêu rơi vào đường cùng, không còn cách nào khác là bí mật truyền tin cho hắn chuyện này.
Mặc Hàm có chút coi trọng đối với chuyện này, lập tức sẽ trở về từ Hắc Ngọc Vương thành.
Hắn biết Ma Dược Đường của Hắc Ngọc Vương thành đã trở thành trò cười cho toàn bộ Vương thành, tức giận đến mức tặng ngay cho Khổng Tiêu hai bạt tai.
Nếu không phải nhìn trúng ở phần kỹ năng luyện dược của hắn ta, Khổng Tiêu chắc chắn sẽ trực tiếp bị hắn giết chết.
Tức thì tức, vẫn nên khắc phục những điều nên được khắc phục.
Vì thế hắn liền tự mình đi tìm Ý Hàm, nhưng không ngờ Ý Hàm lại nói nàng không có cách.
Một cường giả Ma Quân lại không có biện pháp xử lý một tên Ma Tướng, điều này nói ra không phải chọc người khác cười đến rụng răng sao?
Mặc Hàm hừ lạnh nói: "Ngươi không có biện pháp với hắn đúng không? Được, ta sẽ tự mình đi chào hỏi hắn, ta chính là muốn xem thử một chút, xương cốt của hắn đến cùng là cứng cỡ nào!"
Ý Hàm thờ ơ nói: "Nếu ngươi phải dùng sức áp chế hắn, ta khuyên ngươi không cần đi! Không nói đến hắn có đồng ý hay không, nếu như ngươi chọc giận hắn, ta bên này cũng không có kết cục tốt đẹp! Ngươi cũng biết lần này vào di tích viễn cổ có ý nghĩa như thế nào, ta cũng không muốn hắn sau khi đi vào xuất công không xuất lực. Ngươi biết đấy, ta phải lấy tinh huyết khế ước mới buộc được hắn lại."
Sắc mặt Mặc Hàm hơi trầm xuống nói: "Ý của ngươi là, để ta đi cầu xin hắn?"
Ý Hàm cười nói: "Có gì không thể? Ngươi không nên cảm thấy thân phận mình cao quý, ngươi cũng không biết đến địa vị của hắn ta bây giờ giữa các cao thủ tại Ma Dược Sư, chỉ sợ ngươi cho dù là Huyết Diêm điện chủ so ra với hắn cũng kém hơn vào phần!
Ma Dược Sư nhị tinh thì không nói, nhưng tới một đám Ma Dược Sư tam tinh cũng phải dùng lễ nghĩa của đệ tử để đối đãi ở trước mặt hắn ta. Cũng đúng là cảnh giới bây giờ của hắn còn kém không ít, nhưng chờ hắn ta lớn mạnh, cả ta và ngươi đứng trước mặt hắn, cũng không đủ xem!"
Ánh mắt Mặc Hàm ngưng trọng, hơi kinh ngạc nhìn về phía Ý Hàm.
Đánh giá này không khỏi cũng quá cao đúng không?
Hắn biết tên Diệp Viễn này lợi hại, thế nhưng tất cả hiểu biết của hắn đối với Diệp Viễn đều là từ tin tức mà có.
Điều đầu tiên Mặc Hàm làm sau khi trở về là trực tiếp tìm tới Ý Hàm, tình huống hiện tại trong thành hắn quả thật đúng là không hiểu rõ.
Lẽ nào cái tên Nguyên Tiêu này thật sự lợi hại đến mức như vậy?
"Được rồi, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần không lấy thực lực áp chế người là được! Ta muốn xem thử xem tiểu tử này đến cùng là thần thánh phương nào!" Mặc Hàm trầm giọng nói.
...
"Không có cửa đâu!"
Ngay lúc Diệp Viễn hiểu rõ ý đồ Mặc Hàm, trực tiếp ném cho hắn bốn chữ này.
Sắc mặt Mặc Hàm trong nháy mắt trầm xuống.
Tên tiểu tử này cũng thật quá ngông cuồng đi?
Chính mình đường đường là điện chủ Huyết Diêm điện, Ma Quân cảnh giới cường giả, ngươi lại dám chẳng thèm để ta vào trong mắt?
Mặc Hàm đang muốn bùng nổ, nhưng lại nhìn thấy Ý Hàm nháy mắt với hắn liên tục.
Mặc Hàm cưỡng chế lửa giận trong lòng, nói: "Chuyện này đều là Khổng Tiêu sai, ta đã trừng phạt hắn rất nghiêm khắc, phế bỏ hắn khỏi vị trí đường chủ! Nguyên Tiêu đại sư đại nhân đại lượng, cũng không cần tính toán với loại người như hắn."
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng một Ma Quân cường giả lại cúi đầu trước một Ma Tướng quả thực là một chuyện vô cùng sỉ nhục.
Chờ sau khi chuyện di tích viễn cổ qua đi, hắn nhất định phải tìm một cơ hội để đối phó tiểu tử này.
Với mắt nhìn của Diệp Viễn, sao có thể không nhìn thấu nội tâm của đối phương?
Nhưng hắn chỉ hờ hững nói: "Ta có nguyên tắc của mình, tất nhiên việc ta từng nói cho Hắc Ngọc Vương thành vào danh sách đen thì tuyệt đối không có ý định thu hồi lại, ai xen vào cũng vô dụng!"
"Ngươi!" Mặc Hàm không khỏi tức giận, tên tiểu tử này cũng thật quá khó chơi đi.
Một Ma Quân cường giả như hắn mà đã nói đến mức độ này rồi, thế nhưng ngươi lại không chịu nể mặt!
"Được rồi, ngươi ra điều kiện đi! Chỉ cần có thể để cho người của ta nghe ngươi giảng đạo, ta sẵn sàng trả một cái giá nhất định!" Mặc Hàm nói.
Ý Hàm đứng một bên không khỏi lộ ra vẻ cổ quái, nghe lời này, làm sao lại kỳ quái như vậy?
Có cảm giác… sẽ bị coi thường.
Tuy nhiên Mặc Hàm rõ ràng không cảm thấy mình như vậy, hắn bây giờ đang trong cơn nóng giận, cực kỳ thống khổ, đâu rảnh nghĩ tới những thứ này?
Vậy mà Diệp Viễn vẫn thản nhiên như trước nói: "Mặc Hàm điện chủ, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm cái gì rồi. Ngươi nói là nhường vị trí điện chủ của ngươi cho ta, ta cũng không có hiếm lạ gì cái đó. Được rồi, mời về cho."
Sự tức giận mà Mặc Hàm vẫn luôn kìm nén, cuối cùng cũng bạo phát.
"Ta! Đúng là một tên tiểu tử cuồng vọng, ngươi thật sự cho rằng bổn điện chủ không dám làm gì ngươi sao?"
Trong khi đang nói, một cỗ sức ép cường đại của Mặc Hàm tản ra, hướng phía về Diệp Viễn mà ập xuống.
Ý Hàm vốn đã chuẩn bị từ trước, uy lực trên người cũng đột nhiên phát ra chặn đứng Mặc Hàm.
"Mặc Hàm huynh, bỏ đi! Nếu ngươi còn làm như vậy thì ta sẽ không khách khí!" Ý Hàm trầm giọng nói.
Mặc Hàm hừ lạnh nói: "Ý Hàm, lần này ta sẽ nể mặt ngươi! Tiểu tử kia, ngươi khôn hồn thì đừng đắc tội với ta! Bằng không sẽ chết rất khó coi!"
Nói xong, Mặc Hàm trực tiếp xuyên qua không gian, biến mất không còn dấu vết.
Ý Hàm nhìn Diệp Viễn, không khỏi cười khổ nói: "Ngươi chẳng cần gì phải làm như vậy? Đắc tội với một gã Ma Quân cường giả, có lợi ích gì cho ngươi không?"
Diệp Viễn cũng không để ý nói: "Dù trời có sập, không phải còn có điện chủ Ý Hàm đỡ lấy sao? Ta có nguyên tắc làm việc riêng, có một số việc nếu làm rồi sẽ phải tự gánh chịu hậu quả."
Vẻ mặt Ý Hàm u oán nhìn Diệp Viễn, nói: "Tiểu tử ngươi thực sự là không khiến người ta bớt lo nha!"
...
Chỉ qua một tháng, có ngày càng nhiều ma dược sư từ Vương thành hội tụ đến Tạp Bằng Vương thành.
Trong lúc nhất thời, Tạp Bằng Vương thành trở thành thánh địa của các nhóm Ma Dược Sư.
Theo thống kê tại Ma Dược Đường của Tạp Bằng Vương thành, ma dược sư đến nghe Diệp Viễn giảng đạo lần này có tổng cộng hơn năm ngàn người.
Nhưng những Ma Dược Sư này mới chỉ là một phần của Ma Dược Đường.
Người khác, cho dù là ma dược sư của Tạp Bằng Vương thành cũng không đủ tư cách nghe Diệp Viễn giảng đạo.
Các nhóm ma dược sư ở Tạp Bằng Vương thành từ lâu đã sớm nghe danh Nguyên Tiêu đại sư như sấm đánh bên tai.
Nhưng mà làm sao Ma Dược Đường có thể để cho các thế lực Ma Dược Sư khác đến giành lấy ánh hào quang ở nơi của bọn họ?
Từng nhóm ma dược sư của Ma Dược Đường ở Tạp Bằng Vương thành đều rất tự hào.
Làm đến rầm rộ cỡ này, từ lúc bọn họ sinh ra đến bây giờ đều chưa từng thấy qua!
Mỗi một Ma Dược Sư tựa như người hành hương nối tiếp nhau tràn vào Tạp Bằng Vương thành.
Do lượng người quá lớn, Ma Dược Đường đã sớm không thể chứa được hết các nhóm Ma Dược Sư đến quan sát.
Kết quả là, về sau có thêm quy định chỉ có các đường chủ Ma Dược Đường của Vương thành mới có thể vào trong quan sát.
Cuối cùng đó thời gian đến để giảng kinh trong một ngày này.
Theo lời truyền miệng, các nhóm ma dược sư sau này đã biết đến thực lực của Diệp Viễn đáng sợ đến mức nào qua lời kể của nhóm ma dược sư đến trước tiên.
Đối với loại giảng đạo này, có thể nói tất cả mọi người chờ mong.