Những thôn dân bên ngoài thôn, cũng có sức mạnh tương đương như vậy, nếu vậy những người được gọi là trưởng lão, còn mạnh tới mức nào?
Diệp Viễn ngày càng cảm thấy hiếu kỳ với Thần Cấm Yêu Vực!
Nhờ Ngọc Lãnh dẫn đường, Diệp Viễn đã đi qua hơn nửa thôn, để tới một nơi giống như từ đường.
“Đây là nơi ở của trưởng lão, ta biết ngươi rất mạnh, nhưng đã bước vào đây là sống hay chết đều phải dựa vào bản thân ngươi!” Trước khi tiến vào trong, Ngọc Lãnh đột nhiên nói lời này với Diệp Viễn.
Diệp Viễn không hề có ý bỏ chạy, mà hắn có chạy cũng biết chạy không thoát.
Ba người Ngọc Lãnh đã có sự chuẩn bị trước, vậy hiển nhiên bọn họ cũng đã sớm biết sự xuất hiện của hắn.
Tuy Diệp Viễn không biết làm thế nào mà loài Ngọc Diện Tiên Hồ này lại biết được, nhưng có một điều có thể khẳng định, bọn họ biết chuyện này.
Cả ba người Ngọc Lãnh đều khá mạnh, nhưng không phải là lợi hại nhất.
Một khi những bậc trưởng bối xuât hiện thì Diệp viên cũng không thế nói trước được điều gì.
Cho dù Diệp Viễn có thể thoát khỏi Rừng Sâu Vô Biên, thì tới lúc đó cũng sẽ gặp phải sự truy sát của Đinh Lương.
Nếu so ra, Diệp Viễn cảm thấy ở trong này vẫn an toàn hơn một chút.
Ngọc Lãnh dẫn Diệp Viễn tiến vào bên trong từ đường, đột nhiên Diệp Viễn cảm nhận được một luồng khí vô cùng mạnh phả thẳng vào mặt!
Trong lòng Diệp Viễn có chút sợ, hắn không ngờ rằng, trong Thần Cấm Yêu Khu, lại có yêu tộc cấp sáu!
Bà lão đứng ở hàng đầu toát ra khí thế vô cùng cường đại, thậm chí còn mạnh hơn cả Triệu Thiên Dận, đây không phải khí thế của yêu tộc cấp sáu thì là
gì?
Nhưng theo Diệp Viễn được biết, Thần Cấm Yêu Vực này không chỉ là khu vực trung tâm của Rừng Vô Biên, mà cũng còn là một phần của Vô Biên Giới, làm sao lại có thể xuất hiện cường giả cấp sáu?
“Ngọc Lãnh, đây là người đi vào Thần Cấm Yêu Vực?” Bà lão lên tiếng trước.
Ngọc Lãnh nhìn thấy bà lão này, tỏ ra vô cùng cung kính, cúi người nói: “Dạ vâng đúng vậy ạ, Ngọc Hoan lão tổ!”
Diệp Viễn vẫn đang đánh giá Ngọc Hoan lão tổ, chỉ thấy trên gương mặt bà chằng chịt những nếp nhăn, tay chống gậy, lưng đã còng, có thể thấy rõ lão nương này đã rất già.
Nhưng luồng lực lượng toát ra từ trên người bà lại không hề đơn giản!
Khi ánh mắt của Ngọc Hoan nhìn về phía Diệp Viễn một cái thì bà đột ngột xuất chiêu!
Chỉ thấy bà ta gõ nhẹ chiếc gậy trong tay, một dải lụa lập tức quấy lấy Diệp Viễn.
Sắc mặt Diệp Viễn chùng xuống, lập tức tung ra Bàn Long Phá Thiên Chưởng đáp trả lại đòn công kích của bà ta.
“Bụp!
n
Diệp Viễn bị đánh bay ra!
Bởi hắn làm sao có thể chống đỡ nổi thực lực của cường giả cấp sáu.
Đòn công kích này của Ngọc Hoan là muốn thử trình độ cao thấp của Diệp Viễn ra sao, nếu như bà ta thật sự ra tay thì Diệp Viễn chẳng có nổi cơ hội phản kháng.
Song lại chỉ thấy sự ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt Ngọc Hoan, bà ta tưởng rằng một kích này có thế khiến Diệp Viễn bị trọng thương, nhưng Diệp Viên lại chỉ phủi bụi trên người sau đó liền đứng dậy.
“Ngọc Hoan lão tổ muốn thử ta sao, vừa tới đã ra tay luôn, làm vậy có hơi thô lỗ, dễ mất cơ hội tiếp khách không?”
Diệp Viễn không vui vẻ nói.
Ngọc Hoan đương nhiên biết trong người hắn có huyết mạch của Long tộc, bằng không đã giết hắn luôn rồi. Chiêu vừa rồi, nhất định là đang muốn thử Diệp Viễn.
Trong lòng Diệp viễn hiểu rõ điều này, cho nên mới dùng tới chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng mạnh nhất.
Hắn cũng nhận ra, Thần Cấm Yêu Vực này rất bài xích nhân loại, cho nên nếu Diệp Viễn để lộ ra huyết mạch của Long tộc ra, có lẽ Ngọc Hoan sẽ không dám làm gì hắn.