Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua ba vạn năm phát triển, Tu La Thành đã cực kỳ phồn hoa.

Đường phố nhộn nhịp, tấp nập, ngựa xe như nước, trông chẳng khác gì với thành trì bên ngoài.

Tuy nhiên ở nơi xa kia đang có mấy người đang truy đuổi chém giết nhau, rõ ràng đây không phải là một trò chơi.

Nơi này là Loạn Ma Hải, giết chóc có thể nhìn thấy ở khắp nơi.

Ở trên đường phố giết người không giúp gì cho ý cảnh Sát Lục của bản thân.

Muốn đạt được ý cảnh Sát Lục của đối thủ thì phải vào Tu La Tràng.

Diệp Viễn không muốn chọc phiền toái, lập tức đi thẳng đến trung tâm thành trì, nơi đó là Tu La Tràng.

Đi đến mảnh đất trung tâm, nơi đó chỉ có duy nhất một tòa kiến trúc, chính là tòa Tu La Tràng tráng lệ. Tiến đến khu vực này, Diệp Viễn cảm thấy giữa mi tâm của mình nóng lên, không kìm lòng được muốn giết người.

"Không hổ là nơi giết chóc, trong không khí đều tràn ngập hương vị giết chóc!" Diệp Viễn tán thưởng nói.

Sau khi trả phí vào cửa, Diệp Viễn mang theo Đàm Tứ tiến vào Tu La Tràng.

Vừa tiến vào Tu La Tràng, Diệp Viễn đã cảm thấy thần hồn của mình đang bị theo dõi bởi một sự tồn tại nào đó. Hắn biết là do Quyết Sát Lệnh quấy phá.

"Vào Tu La Tràng, Quyết Sát Lệnh sẽ tự động mở ra hình thức chết chóc. Đấu trường này mỗi ngày đều sẽ sắp xếp cho ngươi chiến đấu, ở tầng thứ nhất của đấu trường võ, nhiều nhất ngươi chỉ có thể trốn tránh ba lần, nếu lần thứ tư không ứng chiến, sẽ trực tiếp bị tiêu diệt!" Đàm Tứ nhắc nhở.

Theo quy tắc như vậy không người nào dám có một tia chậm trễ. Mỗi người đều liều mạng tăng thực lực của mình, sau đó liều mạng giết chết đối thủ.

Diệp Viễn nhàn nhạt liếc nhìn hắn, nói: "Dựa vào thực lực của ngươi, đừng nói ngay cả tầng thứ nhất cũng không thông qua chứ?"

Đàm Tứ hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nhiều lời.

"Đi đấu trường võ nhìn trước đã."

Diệp Viễn ngông nghênh đi đến đấu trường võ bên kia, Đàm Tứ đi theo sau, giống như cô vợ nhỏ đang tức giận.

"Giết, giết, giết! Vương Đông, giết chết tên tân binh kia đi!"

Vừa bước vào đấu trường võ, một đám võ giả bên trong như tiêm máu gà mà rít gào, trên đài một võ giả đang đánh giết một người khác.

Thực lực của võ giả tên Vương Đông kia rất mạnh, đối thủ của hắn căn bản không cùng đẳng cấp với hắn, hắn chỉ đang chơi đùa đối phương mà thôi.

"Phanh!" Vương Đông giơ một quyền đã làm đối phương nổ thành mảnh vụn.

Nhìn cảnh máu me này, người xem dưới đài hưng phấn vô cùng, hô to tên Vương Đông.

"Vương Đông! Vương Đông!"

"Vương Đông, ta yêu ngươi chết mất, đêm nay đến phòng ta đi!"

Vương Đông cũng đắc ý vô cùng, liên tục vẫy tay với khán giả.

Nơi này là thiên đường của cường giả, chỉ cần ngươi có thực lực, là có thể có được mọi thứ. Nguyên tinh, nữ nhân, cái gì cũng có!

"Ồ, tân binh à? Chỉ có thực lực Thiên Khải Cảnh tầng hai, chậc chậc, không biết có thể kiên trì được mấy ngày!"

"Ha ha, ta cược trận chiến đầu tiên của bốn ngày sau sẽ bị xử lý, ngươi cảm thấy sao?"

"Vậy phải xem vận khí, nếu hắn cũng gặp phải tân binh, nói không chừng có thể sống lâu mấy ngày."

Diệp Viễn là gương mặt mới, rất nhanh đã khiến người khác chú ý, nhưng hiển nhiên không ai xem trọng hắn cả.

Nơi này mỗi ngày đều có người mới đến, nhưng người có thể đứng vững chỗ này đều không đến một phần. Tuyệt đại đa số người, đều sống không quá sau ba trận đầu tiên, tức là một tháng.

Giống như thực lực Thiên Khải Cảnh tầng hai của Diệp Viễn hầu như đều không thể sống sót sau trận đầu tiên.

"Quá yếu! Còn có ai mạnh hơn không, làm đại gia ta tận hứng nào?"

Vương Đông cũng không lập tức rời khỏi đấu trường võ, mà ở trên đài khiêu khích. Nhưng đối với sự khiêu khích của hắn chẳng ai dám đáp lại, rõ ràng thực lực của hắn ở tầng thứ nhất, thuộc về sự tồn tại rất mạnh.

Diệp Viễn nhìn qua, phát hiện Vương Đông cũng là tam hồn tinh. Mà trên trán của hắn bốn ngôi sao như ẩn như hiện, rõ ràng khoảng cách ngưng tụ bốn sao đã không xa.

Từ tam tinh đến tứ tinh là một trở ngại, thời điểm trên trán xuất hiện bốn ngôi sao, võ giả có thể cảm nhận được chân ý vô thượng Sát Lục của việc giết người.

Nói cách khác, ý cảnh của Vương Đông rất nhanh sẽ đột phá đến chân ý vô thượng.

Bỗng nhiên, Diệp Viễn bay lên, đứng giữa đấu trường võ.

Vương Đông thấy một người tuổi trẻ bay đến, không khỏi ngạc nhiên, chợt cười to nói: "Nhóc con, đây là ngày đầu tiên ngươi đến đây hả? Ngu xuẩn! Không biết tự lượng sức mình, chút thực lực ấy của ngươi cũng dám khiêu chiến bổn đại gia?"

Dưới đài mọi người cũng cười vang một trận.

"Nhóc con, nhanh nhận thua đi, tâm trạng của Vương Đông đang tốt, nói không chừng sẽ tha chết cho ngươi!"

"Nhóc con kia, Vương Đông chính là cao thủ xếp thứ mười trong tầng thứ nhất đấy, ngươi cứ đi lên như vậy sẽ chết rất thảm!"

"Ồ, đầu năm nay có nhiều kẻ ngốc quá! Đến Tu La Tràng cũng không biết tìm hiểu tình huống một chút lại lỗ mãng chịu chết như vậy, đúng là!"

Ở đấu trường võ chủ động nhận thua cũng không có vấn đề gì, chẳng qua ý cảnh Lục Sát của kẻ thất bại sẽ bị rút ra một phần nào đó tiến vào trong Quyết Sát Lệnh của đối phương.

Đương nhiên, tiền đề là ngươi có chủ động thừa nhận thất bại hay không.

Có một số người ở trên đấu trường võ chưa kịp nói hai chữ nhận thua đã bị giết chết trong vài giây.

Cảnh giới của Vương Đông đã ở Thiên Khải hậu kỳ, cảnh giới xấp xỉ Đàm Tứ. Ở trước mặt người khác, giết một tên Thiên Khải tầng hai quá dễ dàng.

Diệp Viễn duỗi một ngón tay, nhẹ nói: "Một chiêu, tiễn người quy thiên."

Vương Đông biến sắc, cười lạnh nói: "Nhóc con cuồng vọng! Ngươi sẽ giống như kẻ vừa rồi, bị ta đánh thành mảnh vụn! A!"

Vương Đông quát lớn một tiếng, hai nắm đấm như giao long ra biển, đập vào Diệp Viễn.

Diệp Viễn chỉ đứng đó, bất động, yên lặng chờ Vương Đông đến.

Ngay khi nắm đấm của Vương Đông đến trước mặt Diệp Viễn, đột nhiên Diệp Viễn ra một quyền.

Hai quyền chạm nhau, va chạm cực lớn, như núi sập đất rung mà đánh úp về phía Vương Đông.

"Phanh!"

Thân thể Vương Đông như trái dưa hấu nổ tung, trạng thái chết giống như đúc với võ giả đã bị hắn giết chết lúc trước.

"Không… không thể nào? Một quyền đã đập nát Vương Đông, sao tên nhóc con này lại mạnh như vậy?"

Vốn đang phấn khởi nhưng lúc này một đám người bên dưới bỗng ngây ra như phỗng.

Sự tương phản giữa thực tế và trong trí tưởng tượng của họ khác biệt quá lớn, cho nên bọn họ không kịp phản ứng.

Cường giả xếp thứ mười trong tầng thứ nhất đã bị người ta xử lý trong một quyền?

Diệp Viễn vươn tay một cái, nhẫn trữ vật của Vương Đông đã bay đến tay mình. Mà Quyết Sát Lệnh của Vương Đông đang lặng lẽ lơ lửng trên không trung, một làn khói đỏ từ trong đó chậm rãi bay ra, chảy vào trong cơ thể Diệp Viễn.

"Đây là ý cảnh Sát Lục sao? Hừm… không ngờ có thể thực thể hóa ý cảnh của một người, Loạn Ma Hải thật là một nơi thần kỳ." Diệp Viễn cảm khái nói.

Có được Quyết Sát Lệnh, Diệp Viễn có thể cảm giác được ý cảnh Sát Lục của mình đang tăng lên.

"Vèo" một tiếng, Quyết Sát Lệnh của Vương Đông bay lên không trung, cuối cùng biến mất.

"Còn có ai lên không? Nếu không có, ngày mai ta lại đến." Diệp Viễn nhàn nhạt nói.

Dưới đài một mảnh yên tĩnh, một quyền vừa rồi quá chấn động, nên không ai dám lên đài khiêu chiến Diệp Viễn.

Bỗng nhiên, một đại hán cường tráng nhảy lên lôi đài, lạnh lùng nói: "Nhóc con miệng còn hôi sữa, kiêu ngạo cái gì, xem ta đến dạy dỗ ngươi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK