Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chí ít, phá vỡ hư không, tiến vào Thần Vực hẳn là không có vấn đề.

“A! Long sư huynh ở tình thế như vậy mà còn có thể thắng! Thật lợi hại!” Nam Phong Chỉ Nhu kinh ngạc nói.

“Diệp Viễn, một quyền vừa rồi kia của Long Đường, tại sao ta cảm giác có điếm giống…” Nam Phong Nhược Tình nghi ngờ nói.

Diệp Viễn cười nói: “Không sai, đúng là hắn học trộm được, hơn nữa còn sáng chế ra quyền ý thuộc về mình! Khà khà, nếu Long Đường không sớm vẫn lạc, tương lai rất có thể sẽ trở thành người mạnh nhất Vô Biên giới!”

Diệp Viễn vừa nói ra lời này, hai cô cháu Nam Phong Nhược Tình đều trở nên kinh hãi!

Người mạnh nhất Vô Biên giới là khái niệm gì?

Bằng vào cảnh giới hiện tại của các nàng, căn bản là không có cách nào hình dung ra được!

“Người mạnh nhất Vô Biên giới? Ngươi thật đúng là mạnh miệng!” Bên cạnh truyền đến một trận tiếng cười lạnh.

Diệp Viễn nhìn lại, thì thấy một người trẻ tuổi mặt như quan ngọc, tầm khoảng mười tám mười chín tuổi, người này chính là Thiên Vũ.

Sau khi hắn từ chỗ Phong trưởng lão ra ngoài, quyết định đến xem một người khác cũng xông qua cửu Thiên Lộ – Long Đường, lại không ngờ vừa tới nơi này liền nghe thấy Diệp Viễn “Phát ngôn bừa bãi” ở đây.

Diệp Viễn chỉ cười cười, cũng không có giải thích nhiều: “Ha ha, vị sư huynh này tạm thời cho là chuyện tiếu lâm, nghe qua là được.”

Diệp Viễn nói như thế, Thiên Vũ lại không tiện truy cứu thêm.

Trớ thành người mạnh nhất vỏ Biên giới, là truy cầu suốt đời của tất cả võ giả. Diệp Viễn tiên đoán nghe có chút hàm hồ, thật ra cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.

Thiên Vũ đánh giá Diệp Viễn một chút, tâm tư hơi động, mở miệng hỏi: “Ngươi là Diệp Viễn?”

Lần này đến phiên Diệp Viễn sững sờ: “Sư huynh biet ta?”

“Xem ra ta quả nhiên đoán không sai, ta là Thiên Vũ, ngươi hẳn là đã nghe nói qua ta.” Thiên Vũ thản nhiên nói.

Loại khí phách này, cũng chỉ có loại thiên tài như Thiên Vũ mới dám nói.

Mặc dù có chút cuồng, lại nói đúng sự thực, đúng là Diệp Viễn có nghe nói qua hắn.

Thần sắc Diệp Viễn hơi lạnh xuống, không ngờ người trẻ tuổi trước mắt này, lại chính là người xếp hạng đệ nhất tuyệt đối trong đám đệ tử hạch tâm – Thiên Vũ!

“Thì ra là Thiên Vũ sư huynh, thất kính thất kính.” Diệp Viễn ôm quyền lên tiếng chào.

Hôm qua còn nghe nói Thiên Vũ này lợi hại, lại không nghĩ rằng hôm nay đã đụng phải, chỉ là vì sao hắn lại tới đây?

Đối với thái độ của Diệp Viễn, Thiên Vũ hơi có chút không vui.

Nói thế nào, đệ tử mới nhập môn lần đầu nhìn thấy hắn, đại đa số sẽ lộ ra hướng về và ngưỡng mộ, thế nhưng Diệp Viễn lại không có.

Đó chỉ là một loại giao lưu bình đẳng.

Mặc dù hắn xông qua cửu Thiên Lộ, thiên tư trác tuyệt, thế nhưng dù sao cũng mới chỉ Linh Dịch tầng bốn, chẳng lẽ lại coi là đã có thể ngang hàng với Thiên Vũ hắn rồi?

Thân là người mới, chẳng lẽ không nên khiêm tốn một chút sao?

Người này khó thành đại khí!

Trong lòng Thiên Vũ cho Diệp Viễn một cái đánh giá như vậy.

Thiên Phong vẫn luôn dạy bảo Thiên Vũ, chớ cậy tài khinh người, nếu không thành tựu tương lai nhất định có hạn!

Đây cũng không phải nói thiếu hụt về tính cách sẽ ảnh hưởng đến tu luyện, mà là tính cách cậy tài khinh người dễ dàng coi trời bằng vung. Dạng tính cách này cũng dễ dàng chịu ngăn trở, có người càng áp chế càng dũng mãnh tiến lên, mà thiên tài cậy tài khinh người, lại rất ít người có thể trưởng thành, cũng là bời vì bọn hắn không chịu được ngăn trở.

Mặc dù Thiên Vũ cỏ ngạo khí, nhưng xưa nay sẽ không ngạo mạn. Khi thực lực của hắn còn thấp, cũng biết tôn kính

Ị «’/V I /V/ •

tiên bối.

Suy bụng ta ra bụng người, Thiên Vũ tự nhiên cảm thấy Diệp Viễn là ỷ vào thiên phú của mình không đem người khác đế ở trong mẳt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK