Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao võ giả Thiên Thần Cảnh lại có đạo văn?

Người trẻ tuổi không biết, hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều.

Đạo văn quá nguy hiểm!

“Tu La Chỉ!”

Người trẻ tuổi chỉ tay, khí tức khủng bố hủy thiên diệt địa đột nhiên bộc phát, làm cho toàn bộ Hoàng Thành Thiên Ưng đều run rẩy.

Vừa chỉ tay tiếp, cả Hoàng Thành Thiên Ưng đều được san bằng!

Phốc!

Uy lực của cái chỉ tay này còn chưa hoàn toàn bộc phát, Diệp Viễn đã không chịu nổi luồng uy lực này, bị đối phương từ đẩy ra khỏi hư không.

Vô số mảnh vân màu xanh, tan rã trong cú chỉ tay này, căn bản không cách nào tạo ra không gian Thần Văn.

Diệp Viễn phụt ra máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ra ngoài.

Diệp Viễn lúc này, toàn thân từ trên xuống dưới giống như bước ra từ biển máu, nhìn qua vô cùng đáng sợ.

Uy lực của Thiên Tôn quá mạnh rồi!

Người trẻ tuổi nhìn Diệp Viễn, ánh mắt lạnh như đá, trầm giọng nói: "Vốn chỉ là cảnh cáo ngươi một phen, nếu ngươi có ý định tìm đến cái chết, vậy bản tôn sẽ tiễn ngươi một chuyến! Ngươi hãy nhớ kỹ, người giết ngươi, Lâm Trường Thanh!"

Lúc này Lâm Trường Thanh đã hoàn toàn bị Diệp Viễn chọc giận.

Trong mắt hắn ta, Diệp Viễn chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ bé, căn bản không thể có chút ý chí phản kháng, càng không có khả năng gì để phản kháng.

Nhưng mà vừa rồi, hắn ta lại cảm nhận được sự uy hiếp.

Cường giả Thiên Tôn Lâm Trường Thanh, lại cảm nhận được sự uy hiếp từ một con kiến.

Hắn ta thẹn quá hóa giận luôn rồi.

Một ngón tay hạ xuống, sức mạnh to lớn của pháp tắc, khiến cho không gian như đều bị xé rách ra thành từng vết nứt.

Trung tâm bão tố, rất nhiều võ giả trong thành đột nhiên nổ tung, hóa thành một vũng máu lớn.

Sức mạnh này không phải của nhân gian nữa rồi.

Lâm Trường Thanh không chỉ là cường giả Thiên Tôn, cảm ngộ pháp tắc của hắn cũng cực kỳ khủng bố.

“Chết đi!”

Trong ánh mắt Lâm Trường Thanh hiện lên một tia khoái ý, một ngón tay chợt hạ xuống.

Đúng lúc này, một tia sáng màu hồng nhạt đột nhiên vọt lên trời, đón lấy cái chỉ tay này.

Dưới cái chỉ tay khủng bố này, Cục thịt màu hồng này có vẻ rất yếu ớt.

Lâm Trường Thanh nhíu mày, lạnh lùng nói: "Hừ! Súc sinh vô tri, châu chấu mà cũng đòi đá bánh xe à!"

“Hừ hừ hừ!”

Cục thịt màu hồng phát ra một âÂm thanh khó nghe, không phải Bảo Trư thì là ai?

Một cục thịt vô cùng nhỏ bé giữa trời đất, giống như những hạt bụi nhỏ.

Mũi Bảo Trư đột nhiên giật giật không thôi, miệng thì há to.

“Ắt... xì!”

Bảo Trư bay lên trời, hắt một hơi rất lớn về phía Lâm Trường Thanh.

Tại thời khắc nghiêm túc như vậy, cảnh tượng này có vẻ cực kỳ buồn cười.

Tuy nhiên, không ai dám cười ra mặt cả.

Một luồng khí lãng khủng bố xông lên trời, nghênh đón Tu La Chỉ của Lâm Trường Thanh.

Rầm rầm...

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, luồng khí lãng như quét sạch, lại trực tiếp đẩy lùi cả sức mạnh khủng bố của Tu La Chỉ.


Sắc mặt Lâm Trường Thanh chợt thay đổi, sự biến đổi bất ngờ này khiến hắn ta không kịp trở tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK