Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiên Nhân Hợp Nhất! Quả nhiên là Thiên Nhân Hợp Nhất! Ở Thần Vực này, người có tâm cảnh đạt được Thiên Nhân Hợp Nhất chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay! Vậy mà tiểu tử này lại có thể lĩnh ngộ được Thiên Nhân Hợp Nhất!”

“Thiên Nhân Hợp Nhất, cộng minh với đại đạo, có thể dung nhập thiên địa! Diệp Viễn cũng chỉ mới có hai mươi mấy tuổi, rốt cuộc là hắn tu luyện bằng cách nào?”

"Bảo sao hắn lại có thể phá vỡ được ảo giác của Nhật Nguyệt Thiên Đồng, thì ra là đã lĩnh ngộ được Thiên Nhân Hợp Nhất!”

Cả đám Thần Vương vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Diệp Viễn, không thể tin được một màn vừa mới nhìn thấy.

Thiên Nhân Hợp Nhất, đã bao nhiêu năm không xuất hiện ở Thần Vực, vậy mà hôm nay lại xuất hiện trên người của một tên thanh niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi, điều này thật khó mà tin được.

Loại tâm tình này thậm chí còn khó hơn so với tu luyện ý cảnh.

Tuy rằng ý cảnh khó, thế nhưng chỉ cần chịu tốn một ít thời gian thì ít nhiều gì cũng có thể cảm ngộ được một chút.

Cường giả Thần Vương ai nấy ít nhất cũng đều có riêng một môn chân ý vô thượng của chính mình, thế nhưng tu vi tâm cảnh của Thần Vương lại có rất ít người có thể đột phá đến Tâm Như Bàn Thạch chứ đừng nói gì đến Thiên Nhân Hợp Nhất.

Những thứ như tâm cảnh này quá mức hư vô huyền ảo, căn bản là không có cách nào nắm bắt được.

Ở Thần Vực có hàng vạn hàng nghìn công pháp, nhưng lại chưa hề nghe nói đến việc có người tu luyện môn pháp tâm cảnh.

“Chu gia, hiện tại ngươi còn gì để nói nữa không? Không biết tâm cảnh Thiên Nhân Hợp Nhất có thể phá vỡ huyễn cảnh được hay không?” Nguyệt Kiếm Thu cười lạnh nói.

Sắc mặt Chu Gia vô cùng khó coi, hắn làm sao cũng không ngờ được Diệp Viễn lại có thể lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất!

Ngay lúc này lại có một tràng cười ầm lên.

Mọi người đều biết sự lợi hại của Thiên Nhân Hợp Nhất, thế nhưng rốt cuộc là lợi hại đến mức nào thì cũng có cực ít người biết đến.

Căn bản ngay cả Chu gia cũng không biết Thiên Nhân Hợp Nhất của Diệp Viễn không có cách nào giúp người khác phá vỡ được huyễn cảnh.

Thế nhưng tâm cảnh càng cao thì sức miễn dịch đối với ảo cảnh cũng càng mạnh lại là điều không thể nghi ngờ.

Loại cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất này ở Thần Vực cũng không có mấy người đạt đến. Cho nên trong mắt bọn họ Thiên Nhân Hợp Nhất chắc hẳn sẽ vô cùng lợi hại, những chuyện như trợ giúp người khác phá vỡ huyễn cảnh chắc chắn không thành vấn đề.

Chu Gia hít sâu một hơi, biết hôm nay không thể tiến hành thêm được nữa, đành phải trầm giọng nói: “Được rồi, việc này là Chu Gia ta không phải. Nguyệt huynh, sau này nhất định Chu Gia sẽ có bồi thường, chúng ta đi!”

Dứt lời, Chu Gia mang theo một đám Thần Vương rời đi như một cơn gió.

Hôm nay có thể nói là Chu Gia đã mất hết mặt mũi ở Minh Nguyệt Thành.

Sợ rằng sự việc của ngày hôm nay đã khiến cho hai nhà Chu, Nguyệt kết thúc thời kỳ trăng mật. Từ nay về sau, hai đại thánh địa cấp một này sẽ ở chung với nhau như thế nào, đây cũng là một chuyện đáng để bàn luận.

...

Ở Nguyệt gia, một đám Thần Vương đang nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, giống như là đang nhìn một con quái vật đáng sợ.

Dung hợp chân ý vô thượng, Thiên Nhân Hợp Nhất, ngộ tính của Diệp Viễn thật sự quá đáng sợ.

“Diệp Viễn, ngươi đã cảm ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất rồi vì sao lại không nói ra sớm?” Nguyệt Kiếm Thu cười khổ nói.

Diệp Viễn nhún nhún vai nói: “Ngươi cũng không hề hỏi ta. Còn nữa, không phải các ngươi đều là quan tâm đến Nhật Nguyệt Thiên Đồng sao, không phải ta vừa trở lại thì các ngươi liền lập tức bế quan thương lượng sao? Kỳ thực ở bên trong bí cảnh, ta cũng đã bị trúng ảo giác, nếu như không phải ta lĩnh ngộ được Thiên Nhân Hợp Nhất thì ngay cả ta cũng khó thoát qua kiếp nạn.”

Mọi người nghe vậy không khỏi hai mặt nhìn nhau, xem ra từng cử động ở Nguyệt gia đều không thể gạt được tên tiểu tử thông minh này.

“Nói như vậy, ngươi thật sự không hề đạt được Nhật Nguyệt Thiên Đồng?” Nguyệt Kiếm Thu nói.

Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: "Đến tột cùng Nhật Nguyệt Thiên Đồng có hình dạng như thế nào, ngay cả các ngươi cũng không biết thì ta làm sao biết được? Nó là tồn tại đã từng nương theo cường giả Thần Cảnh, liệu Nhật Nguyệt Thiên Đồng có thể dễ dàng đạt được như vậy hay sao? Chỉ mỗi việc phá vỡ cái ảo cảnh kia mà ta đã thập tử nhất sinh, làm gì còn sức lực đi thu phục Nhật Nguyệt Thiên Đồng nữa chứ?”

Một lần nữa, mọi người hai mặt nhìn nhau, nghĩ kỹ lại thì lời của Diệp Viễn cũng thật có lý.

Trong vòng mười vạn năm nay, căn bản là chưa từng có người thấy được Nhật Nguyệt Thiên Đồng chứ đừng nói gì đến việc thu phục nó.

"Tên tiểu tử nhà ngươi nói dối mà mặt không thay đổi sắc, tim cũng không đập nhanh, khiến cho ngay cả ta cũng sắp tin lời ngươi nói. Nhưng mà, coi như ngươi có chút kiến thức, biết được bổn tọa không dễ chọc!” Bên trong thức hải của Diệp Viễn, Nhật Nguyệt Thiên Đồng đang gào khóc nói.

Diệp Viễn hạn chế Nhật Nguyệt Thiên Đồng lại, khiến cho mắt của hắn nhìn giống như người bình thường. Cho nên người khác muốn phát hiện gì từ hai mắt của hắn thì đó là chuyện không có khả năng.

Diệp Viễn cũng thản nhiên đáp: "Ngươi không dễ chọc thì thế nào, còn không phải đã ngoan ngoãn bị ta trấn áp rồi hay sao? Thu hồi phần kiêu ngạo kia của ngươi đi, tốt nhất là thành thật một chút cho ta, nếu không thì hậu quả như thế nào tự ngươi cũng biết.”

Nhật Nguyệt Thiên Đồng cũng nói một cách lười biếng: “Ha, nếu như ngươi muốn giết ta thì đã sớm động thủ rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ?”

“Ngươi tồn tại từ thời thượng cổ đến nay cho nên sẽ biết không ít bí mật, giết ngươi rồi thì khó tránh khỏi có chút đáng tiếc. Nhưng mà… tiểu gia ta cũng không dễ nói chuyện như ngươi tưởng tượng đâu, không tin thì ngươi có thể thử một lần.”

Giọng nói của Diệp Viễn vẫn cứ nhàn nhạt, nhưng trong lời nói lại để lộ ra sát cơ, khiến cho Nhật Nguyệt Thiên Đồng sợ run lên.

Đồng tử của hắn co rụt lại, nhưng cũng không dám lên tiếng.

Những ngày này hắn vẫn luôn quan sát Diệp Viễn, Diệp Viễn tuyệt đối là một người sát phạt một cách quả quyết. Lời nói vừa rồi không phải chỉ để hù dọa.

Nếu như hắn thật sự có ý đồ gì xấu thì Diệp Viễn sẽ chém giết hắn không một chút do dự.

“Kỳ thực, ta đã cho ngươi cơ hội rồi. Nếu như ngươi còn cố chấp không tuân theo thì cũng đừng trách ta không khách khí.”

Nhật Nguyệt Thiên Đồng ngây người ra, lời nói của Diệp Viễn cũng làm cho hắn một phen hết hồn.

“Tiểu tử này quá thông minh, điều gì cũng không thể gạt được hắn!” Nhật Nguyệt Thiên Đồng thầm hận trong lòng.

Diệp Viễn vừa mở miệng, Nhật Nguyệt Thiên Đồng cũng biết hắn đang ám chỉ cái gì.

Kỳ thực ngày hôm đó, hắn cũng không cải tạo hai mắt của Diệp Viễn một cách triệt để, cho nên sẽ để lại tai họa ngầm cực lớn. Nếu như Diệp Viễn vẫn tiếp tục sử dụng nhãn lực của hắn thì thời gian lâu dài hai mắt sẽ sinh ra tải trọng rất lớn.

Đến lúc đó chính là thời cơ để Nhật Nguyệt Thiên Đồng thoát khốn.

Vốn hắn cho rằng việc này đã làm rất cẩn thận rồi, vậy mà không ngờ đã bị Diệp Viễn phát hiện.

Hắn đâu có biết, chẳng những Diệp Viễn là cao thủ võ đạo mà về thực lực đan đạo càng là thâm sâu khó lường.

Những chuyện về nhãn lực, hắn có thể lừa gạt người khác nhưng không thể gạt được Diệp Viễn.

“Xem ra, chúng ta thật sự đã có lòng dạ tiểu nhân! Diệp Viễn, chỉ cần ngươi ở Nguyệt gia, có Nguyệt Kiếm Thu ta ở đây thì Chu gia sẽ không dám bắt ngươi!” Nguyệt Kiếm Thu nói.

Vào lúc này, bỗng nhiên có người đến báo.

“Gia chủ, bên ngoài có người xưng danh muốn gặp cô gia. Hắn nói hắn là... người của yêu tộc.”

“Yêu tộc?”

Nguyệt Kiếm Thu cũng vô cùng kinh ngạc, Diệp Viễn như vậy mà cũng có quan hệ với yêu tộc?

Diệp Viễn nghe xong hai mắt cũng tỏa sáng, vội vã ra lệnh cho người đưa hắn vào.

Nhưng khi nhìn thấy người đến, Diệp Viễn cũng lại thất vọng một phen.

Diệp Viễn còn tưởng rằng Bạch Quang đến tìm mình, nhưng đại hán trung niên trước mắt này đại hắn cũng không quen biết.

Đại hán trung niên kia cũng đang quan sát Diệp Viễn, trong mắt đồng dạng lộ ra thần sắc thất vọng.

“Các hạ là ai? Tìm ta có chuyện gì?” Diệp Viễn hỏi.

Đại hán kia lại sinh ra lòng khinh miệt, thái độ đối với Diệp Viễn cũng hơi lộ ra một ít ngạo mạn, thản nhiên nói: “Tại hạ là Bạch Phách, thiếu chủ Bạch Quang sai ta đến để tìm Diệp công tử.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK