Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Triệu Thự cấp ba! Qua sát hạch! ’’

“Triệu Chiêu cấp bốn! Qua sát hạch! ’’

Khi Hồng chấp sự vừa nói xong, ngay lập tức vang lên một loạt tiếng trầm trồ khâm phục.

“Triệu Chiêu lại có thể xếp thứ tư, hắn ta có tiếng là hạng nhất hệ Ma Tượng, thật sự không phải do mọi người thổi phồng. ’’

“Hàn Dũng của Vân Lôi Tông so với hắn ta còn kém xa. ’’

“Lần này Vân Lôi Tông bồi dưỡng người tài quá kém! ’’

Những ân oán của các tông môn Thiên Thần không phải chuyện bí mật gì trong này.

Mọi người đều từ tông môn Thiên Thần đi ra, vì vậy rõ mồn một những chuyện của Triệu Chiêu và Hàn Dũng.

Sắc mặt Hàn Dũng sầm sì khó chịu, hắn ta nghĩ Triệu Chiêu cố lắm cũng chỉ được đến cấp ba, không ngờ rằng lại vượt lên được đến cấp bốn.

Nếu thế này, áp lực hắn ta phải chịu rất lớn.

Hắn ta thua cũng chẳng sao cả, nhưng người ta bàn tán, Vân Lôi Tông không sánh bằng Ma Tượng hệ.

Nhưng thực chất, hai tông lớn này mỗi tông có một sở trường riêng, nhưng những năm này Ma Tượng hệ rất lớn mạnh, xu hướng ngầm muốn lấn áp Vân Lôi Tông.

Vì vậy, Hàn Dũng càng không thể thua.

Triệu Chiêu thong thả hạ người từ trên không xuống, cố ý đi qua bên cạnh Hàn Dũng, chế nhạo nói: “Hàn Dũng, ta đã đột phá cấp bốn, ta biết ngươi không cam chịu nhưng đừng so với ta thấp quá nha! ’’

Sắc mặt Hàn Dũng thay đổi, mở miệng định đáp trả, nhưng bây giờ ngay cả tự tin hắn ta cũng không có.

Bây giờ cứ mạnh miệng, lúc nữa không làm được chỉ có rước nhục vào thân.

“Ngươi yên tâm đi, một hồi nữa Hàn huynh đi lên, chỉ có thể mạnh hơn ngươi, chứ không có chuyện kém hơn ngươi. ’’ Lúc này, bỗng nhiên Diệp Viễn nói.

Ba huynh đệ Triệu Thị và Hàn Dũng là kẻ thù không đội trời chung, hắn ta mới nghĩ chạy tới diễu võ giương oai với Hàn Dũng một chút, không để ý Diệp Viễn còn ở chỗ này.

Nghe Diệp Viễn nói vậy, sắc mặt Triệu Chiêu biến đổi, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

“Hừ… chỉ bằng hắn ta? Ta còn không biết hắn ta nặng nhẹ bao nhiêu à?” Triệu Chiêu ngửa cổ cãi chày cãi cối.

Hắn ta sợ Diệp Viễn nhưng không có nghĩa là hắn ta sợ Hàn Dũng.

Đấu đá gần nửa đời người rồi mà hắn ta còn chưa biết thực lực của Hàn Dũng thế nào sao?

Diệp Viễn dửng dưng nói: “Lần này so đấu trống Dao Quang là tiềm lực chứ không phải sức mạnh, sức mạnh của ngươi so với hắn ta mạnh hơn những tiềm lực của ngươi chưa chắc đã lớn bằng hắn ta. ’’

Triệu Chiêu nghe vậy thì khinh thường nói: “Với hắn? Nếu hắn mà vượt qua ta được, ta chặt đầu xuống cho hắn làm bóng mà đá chơi! ’’

Diệp Viễn cười nói: “Thế thì không cần, nếu hắn ta vượt qua được ngươi, trước mặt mọi người ngươi hô to ba tiếng Ma Tượng hệ yếu kém! Ngươi có dám cược hay không? ’’

Triệu Chiêu nghe Diệp Viễn nói xong, vẻ mặt cứng đờ.

Đây là muốn lấy danh tiếng của tông môn để đánh cược, hắn ta không để không suy nghĩ thận trọng.

Diệp Viễn nhìn dáng vẻ của hắn ta, nhẹ giọng nói: “Xem ra ngươi cũng chẳng có lòng tin gì với bản thân mình cả, vì vậy, người ta chưa lên sàn đấu, ngươi cũng đừng đứng đây giả bộ gì cả. Có cả khối người còn mạnh hơn ngươi nhiều! ’’

Thấy hai ba câu Diệp Viễn nói đã làm Triệu Chiêu nghẹn họng, Hàn Dũng không nhịn được mà tinh thần trở nên hăng hái.

Hắn ta biết rõ bản thân mình không bằng Triệu Chiêu, nhưng giúp hắn ta xả giận, tất nhiên là hắn ta rất sung sướng.

Triệu Chiêu nghe thế thì cười lạnh nói: “Ngươi đang chơi trò khích tướng ta đấy à? Ngươi nghĩ là ta dễ rơi vào bẫy thế sao? ’’

Diệp Viễn cười nói: “Mặc kệ ta có khích tướng hay không, ngươi đều không có gan mà thấy sợ hãi! Ngươi không dám đánh cược, chẳng phải ngươi không có lòng tin sao? Ngươi nhìn ta đây còn dám thề, nếu ta thua ngươi, ta đứng trước cửa Ảnh Nguyệt Tông tự sát để nhận lỗi! Còn ngươi, ngươi không dám! ’’

Sắc mặt Triệu Chiêu khó coi vô cùng, chỉ có mỗi ngươi dám nói vậy!

Người có tài năng xuất chúng, kết hợp không gian pháp tắc với kiếm đạo pháp tắc, sao có thể thua bởi hắn ta chứ?

Người này còn mạnh hơn Đoàn Khinh Hồng và Chung Hàn lâm nhiều!

“Ha ha ha… ngươi đúng là một tên nhát gan, ngay cả chuyện như này cũng không dám đồng ý! Không dám đồng ý thì cút đi chỗ khác, đừng đứng chỗ này mất mặt! Đạt cấp bốn thì rất giỏi sao?” Hàn Dũng cười vang nói.

Bị Diệp Viễn khinh thường, hắn ta quẫn bách không chấp nhận nổi.

“Hàn Dũng, ta dám đánh cược, vậy ngươi có dám hay không? Nếu ngươi thua thì cũng hô ta ba tiếng Vân Lôi tông yếu kém! Ngươi có dám hay không?” Triệu Chiêu cười lạnh nói.

Hàn Dũng nghe vậy, vẻ mặt cứng đờ như bị ai đó bóp chặt lấy yết hầu vậy.

Triệu Chiêu thấy vậy, cười khinh thường với Diệp Viễn: “Nhìn đi, hắn ta không có gan chứ không phải ta không có gan! ’’

Hàn Dũng nghe vậy thì tức giận, đầu nóng lên nói: “Cược thì cược, ai sợ ai? ’’

Trong lòng Triệu Chiêu kinh ngạc, nhưng hắn ta nghĩ, bản thân mình không thể thua dưới tay Hàn Dũng, sắc mặt sầm xuống, nói: “Được thôi, ngược lại ta muốn xem, ngươi có biến gà mái thành phượng hoàng được hay không! Làm trò cho mọi người xem, ta muốn cho Vân Lôi tông của ngươi mất hết danh tiếng. ’’

Chuyện này cứ quyết vậy, nhưng trong lòng Hàn Dũng rất lo lắng bồn chồn.

Hắn ta thật sự không có chút lòng tin nào để đấu với Triệu Chiêu.

“Diệp Viễn, ngươi thật quá đáng! Nếu Hàn Dũng thua, sau này hắn ta ở Ảnh Nguyệt Tông không ngẩng đầu lên nổi, trở thành tiêu điểm cho mọi người chỉ trích! ’’ Dương Phan nghiêm giọng nói.

Tất nhiên là hắn ta đang bất bình.

Dương Phan và Hàn Dũng là hai người tâm đầu ý hợp, thấy Diệp Viễn châm ngòi cuộc đánh cược này, lửa giận trong lòng hắn ta đang bùng cháy.

Nếu Hàn Dũng thua, người trong Vân Lôi tông sẽ khinh thường hắn, hắn sẽ bị phạt vì vi phạm vào tội phản nghịch tông môn, sau này không được ai giúp đỡ ở trong Ảnh Nguyệt Tông, chuyện này không đơn giản là ba tiếng hô kia.

Sau này có nhiều chuyện bị dây dưa vào.

Nói khó nghe, cuộc đánh cược này, có lẽ sẽ hủy hoại đi tiền đồ của Hàn Dũng.

Hơn nữa, thật sự Dương Phan không nhìn ra nổi hy vọng chiến thắng trên người Hàn Dũng.

Diệp Viễn giảng giải cho Hàn Dũng vài cách thức, Dương Phan không phải không thấy khả quan.

Nếu tùy ý dạy một bài mà có thể đảo nghịch thế trận, khảo sát Ảnh Nguyệt Tông này chẳng phải là trò cười?

Diệp Viễn nghe thấy thế thì cười: “Chẳng phải ngươi nên nghĩ, nếu Hàn Dũng thắng, sau này huynh đệ Triệu Chiêu ở Ảnh Nguyệt Tông sẽ không ngóc đầu lên nổi chứ. ’’

Đúng lúc này, một tên tạp dịch đệ tử gọi to: “Tiếp theo, Hàn Dũng! ’’

Sắc mặt Hàn Dũng thay đổi, hai chân như mọc rễ, không dám bước ra.

Triệu Chiêu thấy vậy, trong lòng càng thêm chắc chắn Hàn Dũng không thắng nổi!

Vốn dĩ Hàn Dũng đã kém hơn hắn ta.

Diệp Viễn vỗ nhẹ vào vai Hàn Dũng, cười khẽ nói: “Nhớ thật kỹ, dùng cách đánh trống ta dạy cho ngươi, chắc chắn ngươi sẽ không thua. ’’

Trong lòng Hàn Dũng nhốn nhao, lo lắng nói: “Cái đó… thật sự được? ’’

Vẻ mặt Diệp Viễn bình tĩnh, gật đầu chắc chắn.

Bây giờ đâm lao là phải theo lao, Hàn Dũng biết rõ hắn ta không còn đường lui nữa rồi. Hắn ta quyết định chắc chắn theo Diệp Viễn mà làm, thả lỏng người nhảy lên lao vào không trung.

Bỗng nhiên Hàn Dũng xoay người, đưa lưng về phía trống Dao Quang, bụng càng ngày càng phồng to.

Mọi người thấy cái cái cảnh này, vẻ mặt rất đặc sắc.

Sắc mặt Triệu Chiêu nhịn cười đến đỏ bừng, cười ha hả: “Ha ha ha… đúng là cười chết ta! Ngươi này không phải định dùng một tiếng rắm đốt cháy trống Dao Quang đó chứ? ’’

Bách Lý Thanh Yên không nhịn được mà đỏ mặt, quay mặt đi chỗ khác.

Phía dưới, vang lên từng tiếng chế giễu.

Dương Phan tức giận, sắc mặt tái xanh, quay sang chất vấn Diệp Viễn: “Đây là cách ngươi nghĩ cho hắn ta? Ngươi đây là định biến hắn ta làm trò cười cho thiên hạ sao? ’’

Bùm…

Dương Phan chưa nói xong, một tiếng rắm vang to đến nỗi cả tất cả người dưới sân đều nghe thấy rõ.

Nhưng nụ cười trên mặt mọi người chưa tắt, một tiếng trống vang dội vang lên!

Đùng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK