Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy vẻ mặt ngẩn ra của Sa Nhất, Diệp Viễn vui vẻ.

Sa Nhất rất thông minh, gã thấy Diệp Viễn hoàn toàn không biết gì về chuyện đảo Cửu Phượng thì biết trên người Diệp Viễn chắc chắn không có lệnh bài Thanh Mục.

Đến đảo Cửu Phượng, gã rất sợ Diệp Viễn cướp lệnh bài của bọn chúng.

Một tấm lệnh bài chỉ có một người được vào, người còn lại thì phải đợi bên ngoài đảo.

Nếu Diệp Viễn cướp hết hai tấm lệnh bài của bọn chúng, chuyến này của Sa Nhất xem như chạy không công.

“Khi nào thì ta nói muốn cướp lệnh bài của ngươi?” Diệp Viễn bật cười nói.

Lần này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

“Đại nhân, không cướp lệnh bài của bọn chúng, sao chúng ta vào được? Dường như những hỏa tinh đó rất mạnh, hơn nữa dường như mê chướng này ngầm thêm trận pháp, không dễ qua đâu!” Ngao Khiên nói.

“Đúng vậy, Cơ công tử. Sa Nhất đã nói rồi, nhiều năm như thế, trước giờ không có ai không dựa vào lệnh bài mà tự mình vào cả.” Đàm lão cũng nói.

Triệu Thiên xoay chuyển đôi mắt đẹp, cũng không nói gì, nhưng sự nghi hoặc trong mắt nàng cũng không ít.

Diệp Viễn nghe thế liền cười: “Bọn chúng chỉ có hai tấm lệnh bài, dù cho cướp hết, chúng ta cũng chỉ có thể đi vào hai người, ai vào?”

Lời của Diệp Viễn khiến tất cả mọi người đều im lặng.

Nhưng, Sa Nhất lại vô cùng vui vẻ, nói: “Đại… đại nhân, ngài thật sự không cướp lệnh bài của chúng tôi?”

Diệp Viễn trực tiếp đạp gã một cái, tức giận nói: “Cút vào đi! Còn dài dòng nữa thì lệnh bài của các người sẽ thuộc về bổn thiếu!”

Sa Nhất bị dọa nhảy dựng, vội vàng lăn lại cùng Sa Nhị vào trong mê chướng.

“Đại nhân, cái này…” Ngao Khiên ngạc nhiên không hiểu nổi nói.

Diệp Viễn bình tĩnh nói: “Các người đi theo ta, chỉ là mê chướng sao có thể ngăn bổn thiếu được?”

Nói rồi, trong mắt Diệp Viễn lóe lên ánh sáng, trong nháy mắt những mê chướng đó đều rộng mở trong sáng.

Nhật Nguyệt Thiên Đồng có thể nhìn xuyên qua vạn vật trên thế gian, chỉ là mê chướng, đương nhiên không thể làm khó Diệp Viễn.

Nhật Nguyệt Thiên Đồng vừa mở, vừa nhìn đã rõ.

Diệp Viễn xuyên qua mê chướng giống như đang đi dạo.

Đột nhiên, một hỏa tinh đáng sợ trồi ra, lao thẳng về phía mọi người.

Sắc mặt đoàn người thay đổi, cảm thấy cả người như sắp bị cắn nuốt hết.

Diệp Viễn lạnh lùng nói: “Tiểu Hỏa!”

Một bóng người nhanh chóng lao ra, lao thẳng đến hỏa tinh kia.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiểu Hỏa lại giơ đôi tay ra ôm hỏa tinh đó vào trong tay!

Sau đó, cảnh tượng còn khiến người ta ngạc nhiên hơn xảy ra.

Tiểu Hỏa trực tiếp cúi đầu, ôm lấy hỏa tinh mà gặm!

“Đây… đây là nguyên linh?” Sắc mặt Đàm lão ngạc nhiên nói.

Cho dù là nguyên linh, có thể ngăn cản hỏa tinh đáng sợ như thế cũng là sự tồn tại rất lợi hại!

Diệp Viễn cười nói: “Tiểu Hỏa là Tịnh Đàn Hỏa Liên biến hóa mà thành, có thể cắn nuốt được vạn hỏa của đất trời! Những hỏa tinh này đối với Tiểu Hỏa mà nói là vật rất bổ.”

“Tịnh… Tịnh Đàn Hỏa Liên?” Đàm lão không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, sự kinh ngạc tràn đầy đôi mắt.

Nguyên linh do Tịnh Đàn Hỏa Liên hóa thành, mười vạn năm cũng khó gặp được một lần!

Lão nhìn Diệp Viễn, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Hai mươi năm biến mất này, rốt cuộc Cơ Thanh Vân đã trải qua chuyện gì chứ!

Tên này quả thực là yêu nghiệt không thể tưởng tượng nổi.

Trên đường đi, Tiểu Hỏa nuốt mấy hỏa tinh, khí tức càng lúc càng mạnh, mọi người nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh hãi.

Cái tên này còn ợ một cái, khuôn mặt ngượng ngùng nói: “No quá.”

Mọi người gần như sụp đổ.

Sau nửa ngày, ánh mắt mọi người trở nên sáng tỏ, cuối cùng cũng đến lục địa.

Trước mắt giống như một thị trấn, rộn ràng như nước chảy.

“Có thể tổ chức một hội giao dịch trên vùng biển thế này, thực lực của chủ nhân nơi này không thể khinh thường!” Ngao Khiên nói.

“Đại… đại nhân, ngài thực sự vào được! Đây… sao có thể thế được?”

Đột nhiên, một giọng nói kỳ quái vang lên, trong giọng nói tràn ngập sự ngạc nhiên, không phải Sa Nhất thì là ai?

“Không dùng lệnh bài Thanh Mộc cũng có thể vào được đảo Cửu Phượng, hơn một ngàn năm trước giờ chưa từng xảy ra!” Trong giọng nói của Sa Nhị cũng tràn đầy sự kinh ngạc.

“Ít thấy mới kinh sợ! Chuyện ngươi chưa nhìn thấy còn nhiều lắm! Đại nhân nhà ta sao mà lại loại tôm cá nhãi nhép như ngươi đoán được? Vậy người đã từng thấy Đạo Huyền tầng sáu có thể giết ngươi chưa?” Vẻ mặt Khương Thái Thương đắc ý nói.

Sa Nhất ngây người, còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ, nửa ngày sau mới đột nhiên bừng tỉnh: “Ừm, ngươi nói rất có lý, đại nhân quả nhiên không phải người thường, Sa Nhất bội phục!”

Hải tộc đều tôn trọng cường giả, thực lực của Diệp Viễn đã hoàn toàn khuất phục được Sa Nhất.

Hơn nữa, sau khi Diệp Viễn đánh bại bọn chúng xong, cũng không làm khó bọn chúng, thậm chí cũng không cướp cả lệnh bài Thanh Mục.

Sa Nhất suy nghĩ đơn thuần, trong lòng vô cùng cảm kích Diệp Viễn.

Nhưng động tĩnh bên này vẫn kinh động đến không ít người trên thị trấn.

Từng người bọn họ xúm lại, giống như phát hiện kỳ trân dị bảo, đánh giá đám người Diệp Viễn.

“Không phải chứ, bọn họ không có lệnh bài Thanh Mục lại có thể vào được đảo Cửu Phượng, thật không thể tin được!”

“Đúng vậy, đảo Cửu Phượng đã hoạt động hơn một nghìn năm rồi, trước giờ chưa từng nghe nói có người có thể đi vào trực tiếp.”

“Trên người mấy người này sợ là có trọng bảo gì chứ? Nếu không hỏa tinh trên đảo cũng đủ giết chết bọn họ rồi!”

Hai chữ “trọng bảo” vừa ra, ánh mắt của không ít người đều lộ ra vẻ tham lam.

Có thể vào trong đảo Cửu Phương, phần lớn thực lực không yếu.

Trong này, không thiếu những cường giả Hư Huyền vô cùng tự tin.

Trọng bảo có thể tránh khỏi mê chướng và hỏa tinh, sao bọn họ có thể không động lòng?

Sa Nhất chớp đôi mắt cá, trong lòng mừng thầm.

Mấy tên này cũng không biết vị đại nhân trước mắt đáng sợ đến thế nào!

Quả nhiên, Diệp Viễn bình tĩnh nói: “Lão Ngao!”

“Vâng, đại nhân!”

Ngao Khiên nghe lệnh, mở miệng ra rống lên, nguyên lực cuồng bạo truyền ra khắp hòn đảo trong nháy mắt!

Sắc mặt tất cả mọi người thay đổi, từng người đều ngạc nhiên không thôi.

“Là Long Ngâm! Bọn họ là người Long tộc!”

“Long tộc này có thực lực rất mạnh!”

“Đừng nên xen vào chuyện của người khác nữa, tự nhiên sẽ có đảo chủ đến xử lý, chúng ta đi trước thôi!”

Mấy người nhận ra được thực lực của Ngao Khiên, đâu còn dám mơ ước, từng người lùi lại giao dịch riêng phần mình.

“Ha, một đám không biết tự lượng sức mình, lại dám có ý đồ xấu với đại nhân!” Vẻ mặt Sa Nhất nghiêm lại, nịnh bợ nói.

Diệp Viễn nhìn gã một cái, phát hiện tên này cũng không đơn thuần giống như trong tưởng tượng, dường như chỉ là hơi khờ khạo một chút mà thôi.

“Sa Nhất, lần đầu tiên chúng ta đến đảo Cửu Phượng này, ngươi đưa bọn ta đi một chuyến.” Diệp Viễn nói.

Sa Nhất vội vàng nói: “Được được, có thể đưa đại nhân đi du ngoạn đảo Cửu Phượng là vinh hạnh của Sa Nhất! Nhưng… chúng ta còn phải đợi một chút.”

Diệp Viễn ngây người, nói: “Vì sao?”

“Đại nhân không dùng lệnh bài Thanh Mục đã vào được đảo Cửu Phượng, chắc chắn mấy người đảo chủ sẽ không ngồi nhìn mà không xử lý đâu. Nếu ta không đoán nhầm, bọn họ đang trên đường đến rồi!” Sa Nhất nói.

Quả nhiên, Sa Nhất còn chưa nói xong, ba bóng người đã chậm rãi đến.

Người trung niên ở giữa đi trước, hành lễ về phía Ngao Khiên, nói: “Vị huynh đệ Long tộc này, không biết đến hội minh Cửu Phượng để làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK