Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xuyên qua một mảnh rừng rậm, hơn mười bụi cây linh dược lọt vào mắt Diệp Viễn.

“Ha ha, không ngờ được vận khí tốt như vậy, vừa ra đã gặp được Thiên Hương Hạm Thiên Thảo.”

Diệp Viễn vừa mới truyền tống tới không lâu đã ngửi được mùi vị của linh dược, một đường tìm đến, không ngờ được thu hoạch không nhỏ.

Diệp Viễn đang muốn thu Thiên Hương Hạm Thiên Thảo thì trong rừng rậm phát ra một chút động tĩnh.

“Ha ha, không ngờ được lại lập tức gặp mười bụi cây Thiên Hương Hạm Thiên Hảo, vận khí không tệ.”

Một người trẻ tuổi từ hướng khác của rừng rậm đi tới, lời nói trong miệng không khác gì lời nói lúc nãy của Diệp Viễn.

Có điều, hắn không nhìn thẳng Diệp Viễn.

Cái tên Động Huyền hậu kỳ này hắn căn bản là không đáng để vào mắt.

“Tiểu tử, những linh dược này ta lấy. Tâm tình Kiều gia ta hôm nay không tệ, sẽ không giết ngươi, cút đi!” Người thanh niên phất tay một cái, rất kiêu ngạo nói.

Diệp Viễn như vừa nghe thấy chuyện cười, cười nói: “Linh dược này là ta phát hiện ra trước, ngươi làm như thế là không đúng đi?”

Kiều Kiệt nghe thế cười to nói: “Tiểu tử, e rằng ngươi không biết Kiều gia ta đúng không? Lát nữa đi hỏi chút đi, Kiều Kiệt của ngoại viện vương thành Thiên Vũ rất có tiếng đó!”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Không biết, cũng không có hứng thú muốn biết. Bây giờ, cút được bao xa thì cút đi cho ta.”

Dứt lời, Diệp Viễn đi thẳng về phía những linh dược kia.

Sắc mặt Kiều Kiệt trầm xuống, hừ lạnh nói: “Thứ không biết sống chết, cho thể diện mà không cần!”

Kiều Kiệt lập tức rút kiếm đâm về phía Diệp Viễn, muốn giết người.

Mí mắt Diệp Viễn liếc cũng lười liếc, phất tay muốn cái chém một kiếm ra.

Khí thế Kiều Kiệt vốn dĩ như hồng, nhưng mà thấy kiếm này của Diệp Viễn xuất ra, trên mặt hắn lộ ra thần sắc hoảng hốt, từ đâm thẳng vội vã biến thành đỡ ngăn cản.

Hắn có nằm mơ cũng không ngờ được, một tên Động Huyền hậu kỳ lại có thể sử dụng kiếm thức kinh thiên như vậy.

Một kiếm thuận tay đánh này của Diệp Viễn khiến ba hồn bảy vía của hắn nhảy ra ngoài.

“Keng!”

Kiếm của Kiều Kiệt trực tiếp bị cắt thành hai đoạn!

Hắn lùi liền mấy bước, vẻ kinh sợ đọng lại rất lâu trên mặt.

Nhát kiềm vừa rồi chỉ cần mạnh hơn một chút thì lúc này hắn đã bị chém thành hai khúc rồi.

Kiều Kiệt không ngờ được, sao một tên Động Huyền hậu kỳ lại có thể có thực lực cường đại như vậy!

“Ngươi… sao ngươi lại mạnh như vậy?”

Diệp Viễn mặc kệ hắn, lấy những Thiên Hương Hạm Thiên Thảo kia bỏ vào nhẫn trữ vật.

“Còn chưa cút?” Diệp Viễn nhíu mày, trầm giọng nói.

Kiều Kiệt cả kinh, quay đầu chạy. Chỉ thầy hắn ba chân bốn cẳng, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Viễn.

Diệp Viễn từ từ thu hồi nhẫn trữ đồ vật, tiếp tục đi về phía trước.

Nhẫn đựng đồ vật trên tay mỗi người đều là sau khi tiến vào bí cảnh người dẫn đội mới phát.

Lúc trước, tất cả mọi người bọn họ đều bị yêu cầu không được phép mang nhẫn đựng đồ của mình vào trong.

Như vậy là để tránh khỏi có người ăn gian.

Hơn nữa nhẫn đựng đồ này được chế tác đặc thù, một khi bóp nát ngọc bội, sẽ tự động rời khỏi thân thể, trở thành chiến lợi phẩm của người khác.

“Sao ngươi không giết hắn?” Lúc này, Vô Trần bỗng nhiên lên tiếng nói.

Diệp Viễn cười nói: “Lúc này vừa mới vào, không vội. Giữ lại cái mạng nhỏ của hắn, sau này ta lấy từ trên người bọn họ là được.”

Vô Trần nghe vậy sững sờ, bỗng nhiên cười ha ha nói: “Tiểu tử này, quá âm hiểm! Thảo nào ngươi bảo ta gieo xuống người bọn họ mỗi người một ký hiệu, hóa ra là tính kế này!”

Ý của Diệp Viễn là nuôi những người này trước, để bọn họ tìm kiếm thiên tài địa bảo ở khắp nói.

Đợi đến cuối cùng, Diệp Viễn trực tiếp đoạt nhẫn đựng đồ vật trên người người khác là được.

Lúc ở tế đàn, Diệp Viễn bảo Vô Trần gieo xuống người của mỗi học viên vương thành Tả Tướng một ký hiệu.

Vô Trần là khí linh Thiên Tôn Linh Bảo, muốn để lại một ký hiệu trên người một đám cảnh giới Khuy Thiên và Động Huyền là cực kỳ đơn giản.

Đương nhiên, còn có bọn người Tần Thiên và Tần Nguyên Long.

Chỉ cần những người này đi vào phạm vi gần Diệp Viễn, Vô Trần có thể cảm nhận được bọn họ.

Không phải bọn họ muốn tới giết mình sao, vậy thì chơi trốn tìm với bọn họ một chút.

“Ha ha, những đệ tử ngoại viện này căn bản không có người nào là đối thủ của ta, ta lại đánh không lại những đệ tử nội viện kia, cũng không có ý gì lớn với trận thí luyện này. Cho nên, cũng không cần lãng phí thời gain ở chỗ này. Chúng ta vẫn là đi tìm tên mập trước, bọn họ không tìm được ta, ta sợ có người đánh chủ ý lên hắn. Nếu có đệ tử Tần gia nội viện tìm được hắn, vậy thì không hay rồi.” Diệp Viễn nói.

Thời gian mấy năm này, Diệp Viễn trực tiếp dùng chính bản thân mình mới nghiên cứu ra được đan dược, khoảng cách đến cảnh giới Động Huyền đại viên mãn đã không còn xa.

Hơn nữa Trảm Tinh đã dần dần gần như đại viên mãn, thực lực của Diệp Viễn bây giờ, so với lúc trước đánh một trận với Tần Thiệu, không biết đã mạnh hơn bao nhiêu.

Động Huyền đại viên mãn bình thường hay cả nửa bước Khuy Thiên, có rất ít người là đối thủ của Diệp Viễn.

Cho nên những đệ tử ngoại viện này, căn bản không làm hắn có hứng thú.

Lấy Kiều Kiệt vừa rồi để nói, nếu như Diệp Viễn thật sự động sát ý thì thậm chí đối phương đến ngay cả ngọc bội cũng không kịp bóp nát đã bị giết trong nháy mắt.

Qua ba năm ma luyện, Diệp Viễn càng ngày càng có thể tùy ý sử dụng Trảm Tinh.

Không dùng toàn lực, thậm chí hắn vẫn có thể phóng Trảm Tinh ra ngay lập tức, giống như vừa rồi.

Ngọc bội này chính là mức độ bảo hộ lớn nhất của các đệ tử, nhưng trong những cuộc thí luyện trong quá khứ, không thiếu người chưa kịp bóp nát ngọc bội đã bị giết chết.

Một là, những người đó không đến cuối cùng, không muốn buông tha thiên tài địa bảo mà mình tìm được.

Phương diện khác đó là mặc dù ở khu vực truyền tống, ngoại viện và nội diện tách riêng nhưng hai nơi này là tương thông!

Một khi có đệ tử nội viện đi vào khu vực đệ tử ngoại viện, đột nhiên đánh lén thì một kẻ cảnh giới Động Huyền sao có thể phản ứng kịp?

Cho nên trong cuộc thí luyện này, mỗi người đều phải giữ tinh thần cao độ.

Bất kỳ một khoảnh khắc thả lỏng nào rất có thể chính là đòn trí mạng.

Mấy ngày sau, khu vực nội viện, ba nhân ảnh gặp nhau.

“Tần Thiên đại ca!” Tần Bái và Tần Chính thi lễ với Tần Thiên nói.

Tần Thiên khẽ gật đầu, nói: “Ừm, phụ thần vì bách thành thí luyện lần này đã phí không ít tâm tư và trả giá. Cho nên, Diệp Viễn này nhất định phải chết!”

“Đó là đương nhiên! Thù của Du Nhi, ta đã sớm không đợi được rồi!” Tần Bái lòng đầy căm phẫn nói.

“Tiểu tử này trước mặt người của cả thành, quét mặt mũi của Tần gia chúng ta, không giết hắn, mối hận trong lòng của ta khó tiêu được!” Tần Chính cũng nói.

Rõ ràng là bọn họ đều có oán niệm rất lớn với Diệp Viễn.

Bàn tay Tần Thiên bỗng nhiên lật một cái, một con trùng nhỏ màu da như ẩn như hiện ở lòng bàn tay hắn.

“Nguyên Long thúc phụ đã lấy bí pháp Tử Mẫu Liên Tâm Cổ Chủng gieo lên người Diệp Viễn, bây giờ ta có thể cảm ứng được vị trí của hắn! Chúng ta lặng lẽ ẩn núp đi qua, đừng để người khác phát hiện. Tiểu tử này rất khôn lanh, chúng ta chỉ có một lần cơ hội, nhất định phải cẩn thận. Chỉ cần xuất thủ, thì nhất định phải nắm chặt toàn vẹn! Nếu để cho hắn bóp nát ngọc bội, chúng ta sẽ mất cơ hội!” Tần Thiên trầm giọng nói.

Tần Bái nói: “Đại ca yên tâm, dựa vào thực lực của ba người chúng ta, cộng thêm Luyện Tâm Quy Tức Quyết, cho dù chúng ta có đi qua bên người hắn cũng sẽ không bị phát hiện!”

Tân Thiên gật đầu nói: “Được rồi, chúng ta lên đường đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK