Không cần Diệp Viễn nhắc nhở, Phương Diêu Giang cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Ngay lúc Diệp Viễn đang giằng co với bản nguyên tinh hỏa của Tịnh Đàn Thánh Hỏa, Phương Diêu Giang rốt cục động.
Hắn bay đến gần bản thể của Tịnh Đàn Hỏa Liên, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, một đoàn nguyên lực bao phủ lấy Hỏa Liên.
Dường như Tịnh Đàn Hỏa Liên ý thức được không ổn, cực lực muốn rút bản nguyên tinh hỏa về, nhưng mà lúc này bản nguyên tinh hỏa đã bị Diệp Viễn gắt gao giữ chặt, mặc nỏ triệu hoán thế nào, cũng không quay trở về.
Trong nháy mắt đoàn nguyên lực kia bao phủ bản thể của Tịnh Đàn Hỏa Liên, Hỏa Liên càng không ngừng vặn vẹo muốn cởi ra cái trói buộc này.
“Ha ha ha, không ngờ Phương Diêu Giang ta lại có thế thu phục nguyên hỏa cấp bốn, thật sự là ỏng trời có mắt. Tịnh Đàn Hỏa Liên, ngươi cũng không cần vùng vẫy, ngoan ngoãn trở thành nguyên hỏa bản mệnh của ta đi.” Phương Diêu Giang điên cuồng cười một hồi, hiển nhiên vô cùng đắc ý.
Diệp Viễn thấy thế không khỏi oán thầm, gia hỏa này không cỏ lầm chứ, mình đào cái hố hắn cứ như vậy mà nhảy vào sao?
Nhảy vào thì nhảy vào đi, còn đắc ý như thế nữa.
Đầu óc thiếu sợi dây nào à.
Hiện tại Diệp Viễn đầu đầy mồ hôi, cắn chặt hàm răng, nhìn qua như là đã cố hết sức, dường như lúc nào cũng có khả năng bị Tịnh Đàn Thánh Hỏa thôn phệ.
Mà trên thực tế, hắn cực kỳ nhẹ nhõm, hoàn toàn không có chút áp lực nào.
Sở dĩ giả dạng ra vẻ rất cật lực, chính là vì muốn bày ra dáng vẻ đang giằng co với bản nguyên tinh hỏa, để Phương Diêu Giang nhảy vào bẫy.
Vốn dĩ Diệp Viễn còn lo lắng Phương Diêu Giang không mắc mưu, như vậy thì cái bẫy hắn thiết kế tỉ mỉ ra sẽ không cách nào có hiệu quả. Dù sao Viên Phi không ở bên người, bây giờ hẳn có thể dựa vào, cũng chỉ có đóa Tịnh Đàn Hỏa Liên này mà thôi.
Nào biết được, gia hỏa Phương Diêu Giang này thật đúng là rất ngu ngốc, rất ngây thơ, trực tiếp nhảy vào trong bẫy rồi.
Nhảy vào rồi còn chưa tính, còn nhất định phải phách lối kêu cái gì “ồng trời có mắt”, Diệp Viễn cũng có chút không nhìn nổi rồi.
Thật ra Diệp Viễn là oan uống Phương Diêu Giang, hắn vốn là người vô cùng cấn thận, từ chỗ hắn có thế chui vào hang động này đồng thời mai phục Diệp Viễn là có thể nhìn ra một chút.
Võ giả bình thường, dù là càng thêm kinh tài diễm tuyệt, dưới tình huống giằng co với bản nguyên tinh hỏa, cũng là cực kỳ nguy hiếm. Bất kể là ai đối mặt với loại tình huống này, cũng không dám tuỳ tiện triệt hồi nguyên lực, nếu không bản nguyên tinh hỏa phản phệ, kết quả sẽ là cực kỳ thê thảm.
Cho nên Phương Diêu Giang cho rằng, ớ tình huống này, Diệp Viễn ngoại trừ phối hợp với hắn thu phục Tịnh Đàn Hỏa Liên, không có bất kỳ biện pháp nào.
Hắn dùng thường thức đi tìm hiểu Diệp Viễn, nhưng lại không biết Diệp Viễn căn bản chính là người nằm ngoài thường thức của hắn.
Không bị bẫy, mới không có thiên lý.
Làm sao Phương Diêu Giang biết, căn bản Diệp Viễn chính là tổ tông chơi lửa.
ở kiếp trước, Diệp Viễn luyện hóa qua tất cả là chín loại nguyên hỏa, mà lại là từ cấp một đến cấp chín, không lọt một cấp nào.
Hơn nữa lấy tạo nghệ đan đạo của Diệp Viễn, vận dụng nguyên hỏa đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa, toàn bộ Thần Vực cũng không tìm ra mấy người khống hỏa mạnh hơn hắn.
Cha con Cơ Thanh Vân tự mình có một bộ công pháp chuyên môn thu lấy nguyên hỏa, tên là Hỏa Nguyên Chân Kinh, cũng có tiếng ở Thần Vực. Một tay Diệp Viễn lại run một cái, lần nữa dọa cho Phương Diêu Giang hồn phi phách tán.
“Tiểu huynh đệ, sau khi chuyện thành công, ta tặng ngươi một bình, không, năm bình đan dược cấp ba, năm bình đan dược cấp hai, lại kiên trì thêm một lát là được.” Phương Diêu Giang hào phóng nói.
Hắn cho rằng mình là đại đan sư, ban thưởng mười bình đan dược đã đủ để Diệp Viễn động tâm, thật tình không biết Diệp Viễn không bao giờ thiếu chính là đan dược.
Đan dược Phương Diêu Giang luyện chế, cho dù là đan dược cấp ba, ở trong mắt Diệp Viễn cũng chỉ là một đống phế thải mà thôi.
“Tốt, ngươi, ngươi nhanh lên.”