Lần này bỏ chạy, muốn lại bắt được hắn thì không dễ dàng gì rồi.
Diệp Viễn làm sao có thể cho hắn cơ hội đó, Long Thần Chi m ngang nhiên phát động!
Vốn thân hình của Ngụy Thành đã sát nhập vào trong mộ hơn phân nửa, lúc này lại giống như là bị trúng phép định thân, cứ đứng chôn chân tại chỗ.
Gia Cát Thanh Hư còn không chịu nổi Long Thần Chi m của Diệp Viễn huống gì là Ngụy Thành, hắn làm sao có thể là đối thủ của Diệp Viễn?
Chỉ cần chưa đến thời gian một hơi mà Ngụy Thành đã bị Diệp Viễn chấn bay ra ngoài!
"Thật... thật mạnh! Đây là võ kỹ gì vậy, một rống vừa rồi khiến ta có cảm giác thần hồn của mình gần như điên đảo luôn rồi.”
“Ta chưa từng gặp qua một loại võ kỹ âm ba nào mà lại có uy lực đáng sợ như thế! Vừa rồi có phải là tiếng Long ngâm? Chẳng lẽ, đây là võ kỹ của Long tộc?”
"Rốt... rốt cuộc vị đại nhân này là ai? Ta có cảm giác, đầu óc của ta hình như không đủ dùng rồi.”
...
Những cường giả Thần Vương này, bình thường đều ngang ngược một phương.
Một trong số mấy người bọn hắn, bất cứ người nào đi ra ngoài cũng đều có thể khai tông lập phái cỡ thánh địa nhất phẩm.
Nhưng mà bây giờ bọn hắn nhìn thấy Diệp Viễn lại lập tức có cảm giác bản thân mình giống như là gà mái vậy, căn bản là không đủ nhìn.
Đây chính là người giỏi sẽ còn có người giỏi hơn, trời cao thì cũng sẽ có thứ còn cao hơn.
Diệp Viễn đi đến bên cạnh Ngụy Thành, phát hiện hai mắt hắn trắng dã, sớm đã bị Long Thần Chi m chấn đến tâm thần hoảng loạn.
Long Thần Chi m có thể trở thành một trong những võ kỹ mạnh nhất của Long tộc, đây cũng không phải là thuận miệng mà nói.
Tổn thương lên người hắn không chỉ riêng việc nhằm vào thân thể, mà ngay cả thần hồn cũng có thể bị chấn đến mức hồn phi phách tán.
Ngụy Thành lúc này giống như một con chó sắp chết, căn bản không có đến nửa điểm sức lực để hoàn thủ.
“Giả bộ chết, vậy thì để cho ngươi hồn phi phách tán luôn!” Giọng nói lạnh lùng của Diệp Viễn vang lên.
Một Quỷ Ảnh dữ tợn chậm rãi bay lơ lửng trên người Ngụy Thành, muốn lén lút tiến vào bên trong Chiêu Hồn Phiên.
Mà tên Ngụy Thành kia thì lại chết đến mức không thể chết thêm lần nào nữa.
“Ngươi đi vào đó thử xem, thật sự cho rằng bản thiếu gia không có cách nào xử lý được Chiêu Hồn Phiên à?” Diệp Viễn lại nói.
Quỷ Ảnh kia run lên, không dám tin mà nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Ngươi... ngươi có thể nhìn thấy ta?”
"Thật buồn cười! Không nhìn thấy ngươi, chẳng lẽ bản thiếu gia đang nói chuyện với không khí hay sao? Còn mấy người các ngươi nữa, nếu không ra đây thì tự gánh lấy hậu quả!” Lời nói của Diệp Viễn lộ ra sát ý.
Lúc này Quỷ Ảnh mới tin rằng, Diệp Viễn thật sự có thể nhìn thấy mình!
Thế nhưng, làm sao hắn có thể làm được như vậy?
Mấy người như bọn chúng đều là vật vô hình, trừ khi đó là cường giả Thần đạo, còn không căn bản là không có người nào có thể nhìn thấy bọn chúng.
Nào ngờ, người trẻ tuổi này lại có thể nhìn thấy!
Chợt Quỷ Ảnh phát hiện, bản thân mình giống như khi đi ra ngoài lại gặp sét đánh.
Luyện Hồn Tông đã ngủ say một trăm vạn năm, mấy người bọn chúng đang chuẩn bị làm lớn một vố, không nghĩ tới mới xuất thế không bao lâu thì lại gặp được một tên quái thai như vậy.
Bất luận là làm như thế nào, bọn hắn cũng đều bị Diệp Viễn khắc chế hoàn toàn, căn bản không hề dư chút lực nào để phản kháng.
Bên trong mấy cây Chiêu Hồn Phiên khác cũng bay lơ lửng ra vài đạo Quỷ Ảnh.
Diệp Viễn quét mắt liếc bọn hắn, cuối cùng lại nhìn vào đạo Quỷ Ảnh trên người “Ngụy Thành”, mở miệng nói: “Hiện tại, ta hỏi ngươi trả lời, chỉ cần để cho ta phát hiện ngươi đang nói dối thì bản thiếu gia sẽ khiến cho ngươi hối hận khi trở thành Quỷ! Nhớ kỹ một điều, ngươi không có cơ hội thứ hai.”
Sát ý lạnh thấu xương kia của Diệp Viễn làm cho bọn hắn run lên một lần nữa, “Ngụy Thành” vội vàng nói: “Đại… đại nhân cứ việc hỏi, Quỷ Phù tuyệt đối không dám giấu diếm.”
Nhìn thấy mấy tên Quỷ Sát kia hoàn toàn bị chấn động, trong lòng Diệp Viễn cũng ổn định hơn.
Diệp Viễn nghiên cứu về thần hồn rất kỹ, đã từng thấy trong một vài ghi chép.
Một vài tu sĩ tà đạo sẽ dùng thủ pháp đặc thù để luyện chế thần hồn thành Quỷ Sát.
Võ giả khi biến thành Quỷ Sát có thể giết địch với uy lực vô cùng lớn.
Thậm chí, kẻ lợi hại còn có thể đạt tới Thần Cảnh!
Cái Luyện Hồn Tông này được đặt tên là “Luyện hồn”, chỉ sợ tại thời đại Thái Cổ cũng là tông môn tà đạo có tiếng tăm lừng lẫy.
Hắn biết rõ, mấy tên Quỷ Ảnh này đều là dùng pháp môn cực kỳ lợi hại luyện chế thành, muốn gạt bỏ chúng chỉ có thể dùng Long Thần Chi m.
Nhưng mà Long Thần Chi m, hắn đã dùng hết thời gian một hơi, trong thời gian ngắn không cách nào tiếp tục sử dụng được nữa.
Diệp Viễn nhàn nhạt liếc Quỷ Phù, hỏi: "Đây là đâu?”
Quỷ Phù cẩn thận nói: “Hồi bẩm đại nhân, nơi này là không gian Thần Diễn của Luyện Hồn Tông! Năm đó Luyện Hồn Tông bị Tuyệt Thiên Đạo Nhân đuổi giết, lên trời không có đường mà xuống đất cũng không có cửa, chỉ có thể trốn vào Thần Vẫn Sơn Mạch. Nhưng mà thời điểm bọn họ trốn đến nơi đây cũng đều là nỏ mạnh hết đà rồi. Ngay lúc đó, Tông chủ Lý Khôi của Luyện Hồn Tông dùng đại thần thông mở ra không gian Thần Diễn này, hắn tự hủy nhục thể của mình để bố trí đại trận Vạn Cổ Luyện Hồn, hi vọng nhờ khí m Sát của Thần Vẫn Sơn Mạch này có thể luyện mình thành Bất Tử Quỷ Sát, sau đó xưng bá Thần Vực. Đến lúc đó, ngay cả Tuyệt Thiên cũng không có cách nào ngăn cản được sự khủng khiếp của hắn!”
Diệp Viễn nghe xong không khỏi hãi hùng khiếp vía một phen, thủ đoạn của cường giả thời đại Thái Cổ quả thực không thể tưởng tượng được.
Danh tiếng của Bất Tử Quỷ Sát, Diệp Viễn cũng đã từng nghe nói qua.
Tương truyền rằng, một khi đã luyện thành Bất Tử Quỷ Sát thì có thể bất tử bất diệt, ngay cả cường giả thần đạo cũng khó phá hủy được hắn.
Không nghĩ tới, vẫn còn có người sắp xếp đại cục đến trăm vạn năm để tự luyện chế mình thành dạng người không ra người quỷ không ra quỷ bực này.
"Vậy theo ngươi nói thì tên Lý Khôi kia đang ở trong ngôi mộ này?” Diệp Viễn cau mày nói.
Tuy nói rằng hôm nay Thần đạo bị thiếu thốn, cho dù Lý Khôi có thật sự tự luyện mình thành Bất Tử Quỷ Sát cũng không có khả năng đạt tới trình độ trăm vạn năm trước.
Nhưng cái Bất Tử Quỷ Sát này tuyệt đối không phải thứ dễ đối phó.
Với tình trạng của mình bây giờ, chỉ sợ hơn phân nửa không phải là đối thủ.
Quỷ Phù gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Diệp Viễn nhìn hắn một cái, lại tiếp tục hỏi:
"Vậy mấy người các ngươi, lại là thứ gì?”
Sắc mặt Quỷ Phù khó coi nói: “Mấy người chúng ta không phải là thứ gì, chúng ta... là Kính Linh của Vạn Hồn Phiên! Vạn Hồn Phiên chính là Huyền Thần Khí, có thể chia ra làm chín cái cũng có thể hợp lại làm một. Chỉ là... thực lực của chúng ta còn chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, cho nên...”
Quỷ Phù vụng trộm liếc Diệp Viễn một cái, sau đó cũng không dám nói tiếp.
Hiển nhiên, bại trong tay Diệp Viễn, trong nội tâm của Quỷ Phù vẫn rất không phục.
Nếu như hắn có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, tất nhiên là không sợ Diệp Viễn.
Từ bên trong Thiên cách, Diệp Viễn biết rõ Thần Khí cũng có phân cấp bậc.
Dựa theo sự phân chia đẳng cấp, Thần Khí lại được chia thành Linh Thần khí, Huyền Thần khí cùng Thiên Thần khí, phân biệt đối xứng với ba đại Thần Cảnh là Động Huyền, Khuy Thiên, Quy Khư.
Nếu Vạn Hồn Phiên là Huyền Thần khí, vậy thì cấp bậc sẽ không thấp.
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, rút Tru Tà Kiếm ra một lần nữa, nói: "Nếu Luyện Hồn Tông đã bị Tuyệt Thiên tiền bối đuổi giết, vậy thì các ngươi có thể nhận ra thanh kiếm này?”
Ánh mắt của Quỷ Phù và những Quỷ Sát khác đều ngưng tụ, lúc này mới cẩn thận đánh giá thanh kiếm trong tay Diệp Viễn.
Thứ nhất bọn hắn chỉ vừa mới khôi phục ý thức không bao lâu, rất nhiều ký ức đã phủ đầy bụi, trí nhớ vẫn chưa khôi phục hết; Thứ hai, vừa rồi một mực kịch chiến say sưa, bọn hắn cũng chưa kịp dò xét thanh kiếm trong tay Diệp Viễn, chỉ là cảm thấy hơi quen mắt.
Hiện tại xem xét kỹ lưỡng, không khỏi hãi hùng khiếp vía một trận.
“Tru... Tru Tà Thần Kiếm! Đây là Tru Tà Thần Kiếm! Ngươi... ngươi là truyền nhân của Tuyệt Thiên!”
Quỷ Phù giống như là chuột thấy mèo, trực tiếp hét lên.
Các Quỷ Sát khác cũng đồng dạng kinh hoảng không thôi, giống như là gặp được chuyện gì đó rất đáng sợ.
Hiển nhiên, lực chấn nhiếp của Tuyệt Thiên đối với bọn họ quá mạnh mẽ.
Diệp Viễn nhìn Quỷ Phù, cười nhạt nói: “Hiện tại bản thiếu gia cho ngươi hai lựa chọn, một là nhận ta làm chủ, cái khác chính là... tan thành mây khói!”