Trong lòng Giang Ngọc Đường kinh hãi, chỉ vì đối phó với Diệp Viễn mà Phủ Thành Chủ dùng hẳn ba tên cường giả Chân Thần.
Sức mạnh của Diệp Viễn mạnh đến mức nào?
Mới mấy trăm năm ngắn ngủi mà Diệp Viễn đã trưởng thành như này, lão ta không ngờ được.
Diệp Viễn vì cứu lão ta và Giang Hải Đường mà xông vào đầm rồng hang hổ, trong lòng lão ta ra rất cảm động.
Chuyện này đã làm lão ta vô cùng biết ơn Diệp Viễn.
Nhưng cái tên Dư Kình Tùng dở thủ đoạn đê tiện vô đạo đức, không từ thủ đoạn nào.
Nếu Diệp Viễn tới cứu lão ta, chẳng khác nào tới dâng tính mạnh mình đi tặng?
Nghĩ đến chuyện này, lão ta lại càng căm hận Dư Kình Tùng như sóng bạc ngất trời.
“Ngươi… đồ đê tiện! Mặt dày trơ tráo! Dư Kình Từng, Giang Ngọc Đường ta có hóa thành ma cũng không bỏ qua cho ngươi! ’’
Giang Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức vùng vẫy muốn thoát khỏi xiềng xích.
Nhưng vô ích, xiềng xích này được làm từ Tử Kim Thần Thiết, chưa kể Thần Hải của lão ta bị phong ấn, cho dù không bị gì cũng không thể thoát ra nổi.
“Hóa thành ma? Ha ha, cho ngươi cơ hội được hóa thành ma! Đưa đi! ’’
Dư Kình Tùng phẩy tay áo, hộ vệ đi theo đè Giang Ngọc Đường áp giải đến pháp trường.
Lão ta hận, hận Dư Kình Từng, hận bản thân mình không làm được gì!
Nhưng cơ bản là lão ta không có năng lực làm thay đổi chuyện gì cả.
“Diệp Viễn, ngươi… không được đến! ’’ Hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt lão ta.
…
Đến bây giờ không còn chỗ đứng xem náo nhiệt nữa, quảng trường Thiên Lâm lúc này đầy ắp người, không còn chỗ mà chen vào.
“Không hiểu nổi tại sao chỉ xử quyết một tên tuần sát sứ nho nhỏ mà phải làm lớn như đánh trận vậy. ’’
“Ha, chắc ngươi không biết? Ngươi có biết, ngày hôm đó người tài giỏi đánh giết Tiêu Dao Lâm cứu nữ tử là ai không? Chín là nữ nhi của Giang Ngọc Đường! Hôm nay vừa tra ra, một màn xử quyết này cũng là dụ rắn ra khỏi hang! ’’
“Ngươi nói là cái tên Diệp Viễn kia? Khá lắm, đúng là thần nhân mà! Thiên thần tầng năm lại có thể giết chết Phương Khôn đại nhân, thật là kinh khủng. ’’
“Đáng tiếc! Hôm nay là mưu kế của Dư công tử, cho dù Diệp Viễn có biết đó là cái bẫy hắn ta cũng phải nhảy vào! Trừ khi hắn ta không định cứu Giang Ngọc Đường. ’’
…
Chuyện Diệp Viễn đại náo Tiêu Dao Lâm không phải chuyện gì bí mật nữa, xôn xao huyên náo cả nội thành.
Người khôn khéo tất sẽ không bỏ qua ngọn nguồn.
Ban đầu chỉ là tên tuần sát sứ nhỏ không đáng để kể nhưng bây giờ lại do Diệp Viễn ầm ĩ mà làm mọi người phải để ý tới.
Hôm nay có nhiều người tới như vậy là vì muốn xem Diệp Viễn có dám đến hay không.
Dư Kình Tùng ngồi bên trên, vẻ mặt ung dung.
“Thấy Diệp Viễn chưa? ’’ Dư Kình Tùng hỏi tên hộ pháp phía sau.
Vương Hổ này là người đứng đầu trong tứ đại hộ pháp, từng đánh nhau với Diệp Viễn.
Nghe Dư Kình Tùng hỏi vậy, Vương Hổ lắc đầu trả lời: “Bẩm công tử, chưa phát hiện ra dấu vết gì. Công tử, chúng ta bày trận lớn như chiến trận… làm hắn ta sợ không dám tới thì sao? ’’
Dư Kình Tùng cười nói: “Tiểu tử này bết bạn với Giang Ngọc Đường mấy trăm năm, tình cảm thâm nặng. Lần này xông vào Tiêu Dao Lâm cứu Giang Hải Đường là vì Giang Ngọc Đường, rõ ràng hắn ta rất trọng tình trọng nghĩa với Giang Ngọc Đường. Vì vậy hắn ta không thể không tới! Ngươi đi kiểm tra tiếp, nếu phát hiện ra dấu vết của hắn ta thì không cần rút dây động rừng, ngay lập tức quay về báo lại cho ta. ’’
“Vâng, công tử. ’’ Vương Hổ nghe lệnh mà làm.