Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tại hạ Mạnh Quảng, không biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?"

"Diệp Thanh."

"Diệp huynh đệ còn nhỏ tuổi đã Thiên Khải tầng tám, thật là thiên phú tuyệt đỉnh! Lần này vào Khiếu Nguyệt Tông, chắc chắn nhất định có thể nhận được sự bồi dưỡng của tông môn!"

"Chỉ là những năm trước đây may mắn có được chút cơ duyên, không đáng nhắc đến. Nhưng Mạnh huynh, căn cơ khá vững chắc, cả một thân đầy thực lực, cảnh giới chắc rất cao nhỉ?"

Mạnh Quảng không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn, thầm giật mình nhãn lực của Diệp Viễn kinh người.

Thiên phú của hắn ta hơn người, đã giác ngộ được chân ý vô thượng thuộc tính thổ.

Không ngờ, người trẻ tuổi có cảnh giới thấp hơn hắn ta này lại liếc mắt một cái đã thấy ngay.

Diệp Thanh này, đương nhiên chính là Diệp Viễn lẻn vào Phong Nguyệt Hoàng Thành.

Từ Cô Vĩnh Đường nghe nói về dị động của Khiếu Nguyệt Tông, Diệp Viễn liền quyết định đi vào hang hổ để tìm kết quả.

Dù sao, đối với hắn mà nói Khiếu Nguyệt Tông cũng không phải thứ gì ghê gớm.

Nhưng nắm giữ được tình báo của Ma tộc, cái này mới là quan trọng nhất.

Hiện tại Diệp Viễn biết quá ít về chuyện của Ma tộc.

Lúc này, hơn trăm người đang đi trên đường tới Khiếu Nguyệt Tông, Mạnh Quảng thấy Diệp Viễn quen mặt cho nên đi lên lôi kéo làm quen.

Nhưng không ngờ, bị Diệp Viễn liếc mắt xem thấu.

Mạnh Quảng vừa nghe vậy, không khỏi ngượng ngùng cười nói: "Lão ca ta cũng là do cơ duyên xảo hợp, ha ha. Đáng tiếc, một thân tu vi này chỉ sợ cũng vậy thôi. Vì Tiếu Nguyệt Tông muốn khai chiến với Xích Vũ Tông nên mới có thể mở cửa mà chiêu mộ đệ tử, ta đây nhờ số tuổi mới có thể đi vào tông môn!"

Nói tới Khiếu Nguyệt Tông, vẻ mặt Mạnh Quảng cũng đầy chờ mong.

Chỉ là dưới cái nhìn của Diệp Viễn, lần này đi, sợ là rất khó trở lại nữa.

Khiếu Nguyệt Tông mở rộng chiêu mộ đệ tử, chắc chắn là có mưu đồ khác.

Có điều hiện tại Diệp Viễn cũng không thể nói thêm cái gì, thêm một người biết chuyện, xác xuất thành công trong nhiệm vụ của hắn sẽ thấp hơn rất nhiều.

Đợi điều tra xong tình báo của Ma tộc, đương nhiên hắn sẽ diệt Khiếu Nguyệt Tông, những người này cũng sẽ an toàn.

Dọc theo đường đi tán gẫu một chút với Mạnh Quảng, rất nhanh liền tiến vào Khiếu Nguyệt Tông.

Đệ tử Khiếu Nguyệt Tông như nước chảy, cảnh tượng trong phái phồn vinh, nhìn từ bên ngoài, không có chút nào không thích hợp.

Nhưng thứ mà Diệp Viễn nhìn thấy lại là cảnh tượng khác.

Tam đạo tinh khí thần của hắn đã gần đại viên mãn, uy lực Nhật Nguyệt Thiên Đồng cũng dần có thể phát huy được.

Ma khí ẩn giấu trong thân thể, căn bản không có cách nào che giấu được ánh mắt của Diệp Viễn.

Những đệ tử Khiếu Nguyệt Tông này, từng người đều bị ma khí thâm nhập sâu, sớm đã không phải là người bình thường.

Toàn bộ Khiếu Nguyệt Tông, cũng chỉ có nhóm người mới này còn là con người.

Diệp Viễn quan sát cẩn thận, ghi nhớ từng phương hướng của tông môn vào đầu.

Thế nhưng không biết vì sao, từ khi tiến vào Khiếu Nguyệt Tông, Diệp Viễn luôn cảm giác sợ hãi bất an!

Chấp sự Vô Tướng Cảnh chịu phụ trách những đệ tử mới, dẫn đám người tới một ngọn núi, quét mắt liếc nhìn mọi người, lạnh như băng nói: "Về sau nơi đây là nơi ở của các ngươi, từ giờ trở đi, các ngươi chính là đệ tử của Khiếu Nguyệt Tông. Bởi vì hiện tại là thời điểm đặc biệt, công pháp võ kỹ của Khiếu Nguyệt Tông, toàn bộ đều được mở cho các đệ tử! Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi phải tu hành thật tốt, ra sức vì tông môn, hiểu không?"

"Công pháp võ kỹ đều mở ra! Ha ha! Tông môn thật sự là quá tốt với chúng ta!"

"Nghe nói Khiếu Nguyệt Thiên Vịnh Quyết của Khiếu Nguyệt Tông là công pháp cấp chín, nếu như có thể tu luyện công pháp này, ta có thể liền một bước lên trời!"

"Xem ra, gia nhập vào Khiếu Nguyệt Tông quả nhiên là quyết định sáng suốt!"

Một câu nói của chấp sự đã động viên tâm trạng của tất cả mọi người.

Nhìn thấy biểu cảm kích động của những người này, chấp sự nhếch miệng lên.

"Những tên ngu xuẩn này, đã chết đến nơi rồi mà còn không biết, thật sự cho rằng thiên hạ có bữa trưa miễn phí sao?" Trong lòng chấp sự cười lạnh.

Hắn ta quét mắt một vòng mọi người, ánh mắt cũng dừng lại trên mặt của Diệp Viễn.

Những người khác đều là vẻ mặt kích động, duy chỉ có Diệp Viễn là biểu cảm thật thà.

Diễn xuất này của hắn quả thật là bắt mắt trong đám người.

Thật ra Diệp Viễn thực sự muốn diễn một chút, nhưng mà kêu hắn khoa chân múa tay vui sướng giống những người kia, hắn thực sự không làm được.

Hiện tại một đống công pháp thần đạo hắn còn chưa luyện tới đâu, mấy công pháp cấp chín nho nhỏ, hắn nào để vào mắt?

Nói ra, diễn kịch cũng cần có thiên phú.

"Sao nào? Có vẻ như ngươi nhìn không thuận mắt công pháp của tông môn?" Chấp sự nhìn Diệp Viễn, cười như không cười nói.

Diệp Viễn không ngờ, người này đột nhiên lại nhằm vào mình.

Mặc dù hắn không diễn kịch, nhưng làm bộ làm tịch thì vẫn phải làm.

Lập tức hơi khom người nói: "Chấp sự đại nhân nói gì vậy, chỉ là đệ tử không biết biểu đạt tâm trạng kích động của mình mà thôi."

Thật ra, Diệp Viễn thực sự cảm thấy bản thân nói rất có thành ý.

Nhưng vẻ mặt của hắn dưới cái nhìn của chấp sự cũng là chói mắt.

"Ha, ta thấy, ngươi chính là khinh thường! Nếu như vậy, bản tọa làm mẫu một cái cho mọi người! Ngươi đó… cẩn thận mà cảm nhận uy lực của Khiếu Nguyệt Thiên Vịnh Quyết đi, ngươi yên tâm, bản tọa sẽ áp chế sức mạnh ở Thiên Khải Cảnh." Chấp sự cười như không cười nói.

Nghe xong lời này, vẻ mặt Mạnh Quảng thay đổi, vội vã làm lễ nói: "Chấp sự đại nhân, Diệp huynh đệ thực sự vô ý mạo phạm, hắn vốn luôn là biểu cảm lạnh nhạt như vậy. Ta hàn huyên với hắn cả một đường, hắn đều thể hiện bộ dáng này."

Mạnh Quảng có ý tốt, thế nhưng lúc này đứng ra, cũng làm cho chấp sự càng thêm khó chịu.

Vốn hắn ta đã bị ma hóa, lệ khí rất nặng, một hai tên nhảy ra, hắn ta cảm thấy mình phải biểu diễn quyền uy một chút.

"Hai người các ngươi, có phải muốn tạo phản ngay ngày đầu tiên vào tông môn không? Lời bản tọa nói, lẽ nào ngươi muốn bản tọa thu hồi lại? Hay là… các ngươi muốn bị đuổi khỏi tông môn ngay ngày đầu tiên?" Chấp sự sừng sộ lên lạnh lùng nói.

Mạnh Quảng thấy thân thể Diệp Viễn gầy gò yếu ớt, cắn răng nói: "Nếu như đại nhân thật sự muốn biểu diễn công pháp, Mạnh Quảng nguyện thay hắn chịu một chưởng này!"

Diệp Viễn không khỏi có chút kinh ngạc, vốn hai người họ chẳng quen biết, cũng chỉ trò chuyện đôi câu trên đường đi, không ngờ hắn ta lại bảo vệ mình.

Có điều hắn cũng chẳng để chấp sự này vào mắt.

"Chấp sự đại nhân, đệ tử nguyện làm người để đại nhân biểu diễn Khiếu Nguyệt Thiên Vịnh Quyết, chỉ là... thực lực của ngài cao cường, ra tay phải nhẹ một chút nhé!" Diệp Viễn nói.

Chấp sự thấy thế, khóe miệng hơi nhếch: "Ngươi yên tâm, chỉ là biểu diễn công pháp một chút thôi."

Hắn ta sẽ không giết Diệp Viễn, bởi vì những kẻ này đều là người phía trên muốn, thế nhưng... hắn ta định cho Diệp Viễn nằm trên giường một tháng.

Mạnh Quảng vừa thấy không khỏi căng thẳng, nhưng Diệp Viễn cho hắn ta một ánh mắt an tâm.

Đa số võ giả đều thờ ơ, người như Mạnh Quảng cũng là rất hiếm.

Những người khác nhìn chấp sự muốn biểu diễn uy lực công pháp cấp chín, từng người đều giống như uống thuốc lắc.

"Hự..."

Chấp sự vận khởi công pháp, đánh một chưởng ra!

"Phụt!"

Diệp Viễn đè nén phun một ngụm máu, thân thể trực tiếp bay ra ngoài.

Thế nhưng bản thân chấp sự cũng bị dao động mà bay ra ngoài.

Hơn nữa, bay còn xa hơn Diệp Viễn!

Vẻ mặt mọi người đờ ra mà nhìn, đây... là chuyện gì vậy?

Diệp Viễn giùng giằng đứng lên, lau sạch máu tươi trên khóe miệng, tự đáy lòng thở dài nói: "Chưởng pháp của chấp sự đại nhân thật là lợi hại! Công pháp của Khiếu Nguyệt Tông thật là lợi hại!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK