Diệp Viễn liếc hắn một cái, nhàn nhạt gật đầu đi qua, cũng không có ý quan tâm đến hắn.
Trong miệng Lâm Đông cung kính, nhưng trên mặt không có chút ý cung kính nào.
Trái lại, trên mặt hắn đều là trào phúng và cười trên nỗi đau của người khác.
Mấy bằng hữu của hắn cũng giống như hắn, trên mặt đều là vẻ khinh thường.
Thấy Diệp Viễn không để ý đến hắn, Lâm Đông cười nhạt nói với bạn bè: “Kiêu ngạo cái gì chứ? Còn cho mình là thiên tài trưởng lão kia sao? Đến Thần Quân Cảnh cũng không đột phá được, còn dám tự xưng là thiên tài, thực sự là nực cười!”
“Ha ha, không đột phá được Thần Quân Cảnh, thiên tài gì đó cũng đều là chó má!”
“Nghe nói bên trên đã nghe được tin, nói là muốn đưa trưởng lão khác lên! Ha, một khi trở thành sự thật, vậy thì coi như là có oán báo oán, có thù báo thù rồi!”
“Người ta còn tự cho mình là nhân vật cao tầng ở hoàng thành, tự cao tự đại trước mặt chúng ta đấy!”
“Ha ha ha…”
…
Những người này nói chuyện rất lớn tiếng, cũng không có ý kiêng kỵ Diệp Viễn.
Hiển nhiên, bọn họ căn bản không để người trưởng lão là Diệp Viễn này là vào mắt.
Trong nháy mắt, từ lúc trở về từ Hoán Ma Lĩnh đã qua ba trăm năm.
Trong ba trăm năm này, Diệp Viễn không biết đã thử qua bao nhiêu phương pháp, nhưng mà vẫn không tìm được con đường sáng chế tầng thứ tư công pháp.
Cánh cửa này, phảng phất như đã triệt để đóng lại với hắn.
Diệp Viễn nghĩ đến Tiểu Thông Thiên Sơn, thử đột phá từ đan đạo, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Bế quan không tìm được biện pháp, Diệp Viễn liền một mình đi ra ngoài lịch luyện, thậm chí còn uống cả thần phẩm Hư Linh Hạo Nhật Càn Khôn Đan.
Nhưng mà, tất cả nỗ lực giống như đá chìm đáy biển, căn bản không có chút tác dụng nào.
Năm đó, Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện, chấn kinh toàn bộ hoàng thành Thiên Ưng, thậm chí cường giả Thiên Thần phía trên còn đặc biệt đề bạt Diệp Viễn lên làm trưởng lão Đan Tháp.
Nhất thời, tất cả mọi người ngưỡng mộ.
Tất cả mọi người không hề hoài nghi, Diệp Viễn rất nhanh sẽ trở thành cường giả Thần Quân Cảnh!
Nhưng mà, giống như tất cả mọi người không ngờ được Diệp Viễn có thực lực đáng sợ, bọn họ cũng không ngờ được, Diệp Viễn dùng ba năm trăm mà không thể đột phá được Thần Quân Cảnh.
Đối với một người tài trí bình thường mà nói, ba trăm năm đột phá Thần Quân Cảnh, đó là hiện tượng bình thường.
Nhưng mà đối với Diệp Viễn mà nói, ba trăm năm là quá lâu, quá lâu!
Chậm chạp không thể đột phá Thần Quân Cảnh, đương nhiên trong thành sẽ có một vài thanh âm chất vấn.
Đặc biệt là Diệp Viễn cây to đón gió, hầu như tất cả ánh mắt của mọi người đều dõi theo hắn.
Bây giờ, loại thanh âm chất vấn này đang càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên đám người Lâm Đông mới dám không để Diệp Viễn vào mắt.
Diệp Viễn vừa mới từ bên ngoài lịch luyện trở về, đã nghe được tin tức muốn bãi bỏ một trưởng lão.
Hắn tin không có lửa thì sao có khói, nếu không Lâm Đông cũng không dám lớn lối như vậy.
Có điều, hắn cũng không thèm để ý.
Có lẽ chức vị trưởng lão đối với người khác mà nói là cực kỳ tôn quý, nhưng mà đối với hắn mà nói, cũng chẳng có gì không muốn rời bỏ.
Ánh mắt của hắn, vĩnh viễn sẽ không đứng bên trên một chức vị trưởng lão nho nhỏ.
Đối với sự khiêu khích của Lâm Đông, hắn cũng lười để ý, trực tiếp rời đi.
Có điều đám ngươi Lâm Đông thấy Diệp Viễn không lên tiếng, còn tưởng rằng Diệp Viễn sợ lại càng không có chút kiêng kỵ gì.
Bọn họ lại đuổi theo bên cạnh Diệp Viễn, tiếp tục trào phúng.
“Ôi ôi ôi, Diệp đại thiên tài của chúng ta, thế mà lại đen mặt chạy trốn! Ha ha ha…”
“Những người tài trí bình thường như chúng ta đều đột phá được Thần Quân Cảnh, Diệp trưởng lão được gọi là đệ nhất thiên tài, thế mà lại không thể nào đột phá được Thần Quân Cảnh, thực sự là cười chết người ta rồi!”
“Ha ha, hoàng thành để cho hắn làm trưởng lão, là bởi vì chắc chắn hắn có thể đột phá Thần Quân Cảnh. Nhưng mà bây giờ, dường như phía trên cũng phát hiện nhìn lầm người rồi!”
…
Mọi người đang nói, một cỗ khí thế cực mạnh chợt phủ xuống, một lão giả đột ngột xuất hiện ở đầu đường, dùng ánh mắt băng lãnh nhìn về phía đám người Lâm Đông.
Đám người Lâm Đông giống như rơi vào hàn băng, lời nói ngừng lại.
“Lão… lão tổ tông!” Đám người Lâm Đông ấp úng nói.
“Cút!” Lãnh Vũ lạnh giọng nói.
“Là… là…, lão tổ tông!”
Đám người Lâm Đông không ngờ được Lãnh Vũ lại xuất hiện ở đây, sợ đến tè ra quần, nhanh chân chạy trốn.
Lãnh Vũ nhìn về phía Diệp Viễn, tức giận nói: “Ngươi dù gì cũng là trưởng lão Đan Tháp, sao có thể mặc cho đám vô liêm sỉ này bắt nạt?”
Trong ba trăm năm này, Lãnh Vũ giống như lên dây cót, một đường đột phá đến cảnh giới nửa bậc Thiên Thần, thật sự tích lũy đã lâu phát huy từ từ.
Bây giờ, địa vị của Lãnh Vũ ở hoàng thành Thiên Ưng, cũng là nước lên thì thuyền lên.
Lãnh Vũ không thích những thứ thô tục này, nhưng bây giờ Trịnh Khởi nửa chết nửa sống, hắn liền phụ trách công việc của Võ Tháp.
Thế giới này chính là như vậy, đừng thấy bối phận Lãnh Vũ cao, nếu như cảnh giới của hắn vẫn trì trệ không tiến lên, nếu chỉ cậy già lên mặt, căn bản cũng không có ai để ý hắn.
Nhưng mà bây giờ, đương nhiên không có ai dám xem nhẹ hắn.
Diệp Viễn nhìn về phía Lãnh Vũ, cười nói: “Không phải nói chức vị trưởng lão này của ta sắp mất rồi sao?”
Lãnh Vũ sững sờ, thở dài nói: “Ai! Ngươi chậm chạp không đột phá, khó chặn được miệng lưỡi người thiên hạ! Chuyện này lão phu cũng cật lực phản đối, nhưng mà hai vị này cũng có chỗ khó xử của bọn họ, ngươi cũng đừng trách bọn họ.”
Diệp Viễn biến hai vị trong miệng Lãnh Vũ kia chính là hai cường giả Thiên Thần của hoàng thành Thiên Ưng.
Hai người này, một người có bối phận cao hơn Lãnh Vũ, một người khác là người cùng thời với Lãnh Vũ.
Hoàng thành Thiên Ưng này, đương nhiên là bọn họ quyết định.
Diệp Viễn nghe vậy, cười nói: “Lãnh huynh nói cái gì vậy? Trưởng lão cũng được, người thường cũng được, chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi. Tu sĩ chúng ta không có thực lực, tất cả đều chỉ là nói suông.”
Lãnh Vũ có chút bất ngờ với phản ứng của Diệp Viễn, hắn không ngờ được Diệp Viễn lại nghĩ thoáng như thế.
Phải biết, tài nguyên trưởng lão được hưởng thụ cũng không phải là thứ người thường có thể so sánh được.
Đối với võ giả mà nói, quan trọng nhất là cái gì?
Còn không phải là tài nguyên tu luyện sao!
Lãnh Vũ thở dài nói: “Ta thực sự không hiểu được, thiên phú của ngươi như vậy, tuyệt đối là người đầu tiên từ trước đến giờ, tương lai có thể đột phá đến Chân Thần Cảnh, thậm chí Thiên Tôn Cảnh ta cũng không cảm thấy quái lại! Nhưng mà, ngươi lại cứ chậm chạp không đột phá được Thần Quân Cảnh, thật sự làm ta khó hiểu!”
Lãnh Vũ biết, tiên hiền lĩnh ngộ được hai tầng pháp tắc không gian, thực lực bây giờ đã không thể nào tưởng tượng được.
Diệp Viễn chỉ dùng một trăm năm, đã lĩnh ngộ được hai tầng pháp tắc, tư chất tuyệt đối không kém vị tiên hiền kia!
Nhưng mà, vì sao hắn không thể nào đột phá được Thần Quân Cảnh?
Mở tiểu thế giới, đối với người khác mà nói e rằng là chuyện cả đời không thể nào làm được, nhưng mà đối với Diệp Viễn mà nói phải là chuyện dễ như trở bàn tay!
Theo suy nghĩ của Lãnh Vũ, không đến năm mươi năm Diệp Viễn phải đột phá được mới đúng.
Nhưng mà bây giờ đã ba trăm năm trôi qua, Diệp Viễn vẫn không có chút động tĩnh nào.
Cho nên, hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
Diệp Viễn cười nói: “Công pháp ta tu luyện có chút đặc thù, đột phá Thần Quân Cảnh cần một bước ngoặt. Cơ hội này chậm chạp không đến, ta cũng không thể nào đột phá được.”
Sắc mặt Lãnh Vũ khó coi nói: “Thực sự không biết là dạng công pháp gì lại biến thái như vậy, đến dạng thiên tài như ngươi cũng không thể đột phá được! Bỏ đi, ba ngày sau sẽ tổ chức hội nghị trưởng lão, sợ rằng sẽ có vài người bắt bẻ chuyện của ngươi, ngươi tự mình cẩn thận một chút.”
Diệp Viễn cười nói: “Một chức vị trưởng lão mà thôi, không có gì to tát cả.”