“Vẫn… vẫn tốt.” Liễu Diệc Như cố cười nói.
Diệp Viễn một bên thấy vậy lắc đầu thở dài nói: “Được rồi, không cần phải gắng gượng. Phu nhân vừa mới tỉnh lại, thân thể vô cùng suy yếu, ngài đừng nói với phu nhân quá nhiều. Cuộc sống sau này còn dài, bây giờ không cần phải gấp gáp.
Mặt già của Quân Thiên Vũ đỏ lên, liền vội vàng đỡ Liễu Diệc Như nằm xuống, sau đó cảm kích nói: “Đa tạ dược sư!”
“Ha ha, bây giờ cảm ơn ta còn hơi sớm, đợi Quân phu nhân khỏi rồi, cám ơn ta cũng không muộn. Đúng rồi, Tịnh Thủy Hoa mang về chưa?” Diệp Viễn cười nói.
Quân Thiên Vũ liên vội vàng lấy ra Tịnh Thủy Hoa, đưa cho Diệp Viễn nói: “May quá, ở chỗ Đan dược sư còn hai cây, không biết là có đủ hay không.”
Diệp Viễn nhận lấy Tịnh Thủy Hoa nói: “Thành sắc kém một chút, có điều miễn cưỡng thì cũng đủ dùng rồi.”
Không lâu sau, Dư Minh đem theo một đống linh dược cấp sáu trờ lại nhà của Quân Thiên Vũ. Diệp Viễn cũng không phí lời nữa, phát động Tịnh Đàn Thánh Hỏa, bắt đầu chê’ dược.
Chỉ một lát sau, Diệp Viễn đã bưng nột chén thuốc đi đến trước mặt Quân Thiên Vũ nói: “Thang thuốc này tên là Chỉ Hồn Thang, nó rất hữu dụng để tiêu trừ nguyền rủa lên thần hồn. Có điều mộ chén này không đủ để trừ tận gốc. Ta đem những dược liệu có được phối với nhau, ngài nhớ mỗi ngày cho Quân phu nhân uống ba lần, sau năm ngày là sẽ khỏi!”
Quân Thiên Vũ vội vàng bưng Chỉ Hồn Thang cho Liễu Diệc Như uống, kích động nói: “Diệp dược sư đúng là thần nhân! Quân mồ không biết nên cảm tạ như thế nào, nếu Diệp dược sư có cần gì, cứ nói đừng ngại, chỉ cần Quân mỗ có thể làm được thì nhất định sẽ đáp ứng!”
Diệp Viễn nói: “Quân tiền bối không cần khách khí như vậy, ngươi đưa ra nhiệm vụ còn ta thì nhận nhiệm vụ, sau khi hoàn thành sẽ tự có khen thưởng! Chờ đến khi Quân phu nhân khỏe hắn, ngài và ta coi như là thanh toán xong.”
Quy củ của Diệp Viễn vẫn là trước sau như một, chỉ lấy tiền xem bệnh, chưa bao giờ lấy thêm chút nào.
Chỉ là đối với Quân Thiên Vũ mà nói, mấy trăm điểm cống hiến thì tính là cái
gì?
“Lời của Diệp dược sư là không phải rồi! Đối với Quân mồ mà nói, cho dù là dùng toàn bộ tài sản đế đối lấy tính mạng của Diệc Như, ta cũng không nhăn mày một chút nào! Chỉ là năm trăm điểm cống hiến thì không cách nào biểu đạt được lòng cảm kích của ta!” Quân Thiên Vũ nói.
“Ha, Quân tiền bối đúng là người trọng tình, có điều quy củ của ta từ trước tới nay đều không thu nhiều tiền xem bệnh! Nếu như Quân tiền bối cảm thấy ta bị thiệt thòi, thì coi như là ngài thiếu Diệp Viễn một ân tình đi. Chờ đến khi Diệp Viễn cần, sẽ tự tìm tới tiền bối.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
“Cái gì! Ngươi nói là Diệp Viễn và Dư Minh an toàn đi ra từ chỗ Quân đại nhân?” Cố Hồng nghe được tin tức này, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
“Vâng, Quân đại nhân thực lực thông thiên, thuộc hạ không dám tới gần. Có điều thuộc hạ đã nghe ngóng được, có người ở xa nhìn thấy Quân đại nhân đích thân đưa Diệp Viễn ra đến tận cổng!”
Từ trong giọng nói của khách khanh cũng có thể nghe ra hắn cũng cực kỳ khiếp sợ khi nghe được tin tức này.
Lần này, rốt cuộc Cố Hồng cũng không bình tĩnh được nữa tỏ ra vô cùng lo lắng, đi qua đi lại ở trong phòng.
“Sau đó bọn họ đi đâu?” Bổng nhiên Cố Hồng dừng lại hỏi.
Khách khanh nói: “Bọn họ đi đến Tôn gia! Thuộc hạ đã phái người theo dõi Tôn gia rồi, một khi có động tĩnh gì sẽ nhận được tin tức ngay lập tức.”
Sắc mặt Cố Hồng biến đổi liên tục, hiển nhiên là tin tức này quá ngoài ý muốn của hắn, khiến hắn có chút không kịp ứng phó.
“Chẳng lẽ là, cái tên tiểu tử Diệp Viễn này, thật sự có bản lĩnh? Nhưng mà… hắn mới đạt đến Thần Du cảnh, sao có thể thế được?” Cố Hồng cau mày nói.
“Cố quản gia, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Cố Hồng suy nghĩ một chút, nói: “Đi theo dõi thật sát Tôn gia, chờ bọn hắn đi
ra thì lập tức dò hỏi tin tức! Bệnh kia của Tôn gia cũng là khó giải quyết, nếu như hắn thật sự là bản lĩnh chữa khỏi, ngươi liền… Hử?”
Cố Hồng làm một động tác bàn tay đánh xuống, mắt lộ ra sát ý, đây chính là muốn giết người diệt khẩu.
Tôn gia cũng là đại gia tộc trong Cổ Phong Thành, nhưng mà so với Cố gia thì yếu hơn một bậc.