Sau khi Diệp Viễn rời đi, một người trung niên đi vào trong phòng của Giản Hoằng TIêu.
Nhìn thấy bộ dạng của Giản Hoằng Tiêu, sắc mặt người trung niên đó liền thay đổi, vội vàng đến đỡ lão ta.
Nếu như Diệp Viễn ở đây, thì hắn sẽ nhận ra được người trung niên này chính là một trong bảy cường giả cảnh giới Thiên Thần xuất hiện vào ngày hôm đó.
Hắn tên là Giản Thần, là đồ đệ mà Giản Hoằng Tiêu tín nhiệm nhất.
“Sư tôn, người… người ổn chứ?” Giản Thần lo lắng mà hỏi.
Giản Hoằng Tiêu khoát tay một cái rồi nói: “Cái bộ xương già này của ta còn chưa chết được. Nhưng mà ta không ngờ là lần này thiên đạo lại phản phệ mạnh như vậy!”
Giản Thần vô cùng tức giận mà nói: “Làm như vậy thì sư tôn có thấy đáng không?”
Giản Hoằng Tiêu nhìn hắn một cái rồi cười nói: “Sau khi vi sư đi đến Cực Quang thì sớm đã vứt bỏ vọng tưởng rồi, giờ chỉ muốn ở đây hưởng tuổi già thôi. Ai ngờ trước võ đài Bách Chiến lần này, lão phu đã xem một quẻ lại thấy có thể chuyển biến được chuyện này.”
Sắc mặt Giản Thần lập tức thay đổi rồi nói: “Chẳng lẽ là việc chuyển biến này nằm trên người tên tiểu tử kia sao?”
Giản Hoằng Tiêu cười nói: “Mặc dù lão phu không đoán ra được mệnh của Diệp Viễn đó, nhưng lại có thể đoán được số mệnh của mình. Quái tượng đã chỉ ra chuyện của vi sư có thể chuyển biến được, nhưng khi vi sư tiếp tục xem sâu hơn thì lại bị thiên đạo che mất. Liên hệ hai chuyện này lại thì không phải là sẽ ứng nghiệm trên người Diệp Viễn sao?”
Diệp Thần cả kinh, không dám tin tưởng mà hỏi: “Sư tôn, tên tiểu tử kia cũng chỉ mới là cảnh giới Thần Quân sơ cấp mà thôi, người đợi hắn đến lúc nào cơ chứ? Huống hồ giờ người đang bị tổn hại nguyên khí, tuổi thọ bị giảm rất nhiều, có thể… có thể đợi đến ngày đó không?”
Phải biết là Giản Hoằng Tiêu chịu thiên đạo phản phệ thì tuổi thọ sẽ giảm đi rất nhiều.
Lần này là vì Diệp Viễn nên mới phải bị thương nặng, nguyên khí bị ảnh hưởng, tuổi thọ sẽ càng giảm hơn nữa.
Cứ tiếp tục như vậy thì Giản Thần sợ sư tôn của hắn sẽ không đợi được đến ngày đó.
Giản Hoằng Tiêu cười mà nói: “Ha ha, ngươi và ta đều là truyền nhân của lão tổ, sao lại nghi ngờ số mệnh của chúng ta? Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, vi sư chỉ cần cố gắng, những việc khác thì phải giao cho trời rồi.”
Giản Thần im lặng một lúc, không thể nào phản bác lại lời của sư tôn.
Thân là người Giản gia thì phải thuận theo ý trời.
Nếu đã thấy được cơ hội chuyển biến, vậy thì dốc toàn lực mà làm thôi.
Xem ra đạo hạnh của sư tôn thâm hậu hơn mình rất nhiều!
Giản Thần im lặng trong chốc lát rồi nói: “Sư tôn, đồ nhi đã nhận được tin tức là Hạ Hầu Văn Kiến của Hoàng Thành Ninh Bắc đang mang theo ba cường giả Đại Thiên Thần, giờ họ đã trên đường đến Hoàng Thành Cực Quang rồi. Hoàng thành Ninh Bắc là một Hoàng Thành cao cấp, thực lực cũng không hề yếu! Chúng ta… phải làm sao đây?”
Giản Hoằng Tiêu không cảm thấy bất ngờ, chỉ thản nhiên mà nói: “Ngươi đi một chuyến đi, chỉ là một cái Hoàng thành Ninh Bắc thôi, đắc tội thì cũng đắc tội rồi, không có gì phải lo ngại nữa.”
Giản Hoằng Tiêu nói rất tùy ý, hoàn toàn không để Hoàng thành Ninh Bắc vào trong mắt.
…
Diệp Viễn từ biệt Giản Chấn Đào, rồi mang Ninh Thiên Bình ra khỏi Hoàng thành Cực Quang mà đi về phía vực Yêu Thần.
Vực Yêu Thần ở tây vực, đi qua núi Yêu Thần chính là nơi tụ tập của yêu tộc.
Chỗ đó được gọi là vực Yêu Thần.
Vực Yêu Thần là một khu vực rất hỗn loạn, người mạnh thì làm vua mà thua thì làm giặc.
Chắc là Bạch Quang muốn tu luyện nên mới đi đến vực Yêu Thành.
Nhưng không ngờ lại đẩy bản thân vào tình thế nguy hiểm.
Diệp Viễn thầm cầu nguyện trong lòng, mong Bạch Quang không xảy ra chuyện gì bất trắc.
Nhiều năm nay hắn và Bạch Quang vẫn luôn thân như tay với chân.
Nói về tình cảm thì không hề kém Nguyệt Mộng Ly chút nào.
“Đại nhân yêu tâm đi, Bạch huynh là cát nhân có thiên tướng, chắc chắn sẽ không gặp chuyện đâu.” Ninh Thiên Bình an ủi.
Diệp Viễn gật đầu, trầm giọng mà nói: “Lần này chỉ mỗi đi đến thôi cũng đã mất thời gian mười năm. Với thực lực lúc trước của Bạch Quang thì ít nhất cũng phải phi hành ba trăm năm mới có thể đến được vực Yên Thần, hoàn toàn không kịp để quay về Thiên Ưng. Tên tiểu tử này không hề quan tâm đến hẹn ước năm trăm năm của ta, tức chết ta mà!”
Ninh Thiên Bình cười khổ mà nói: “Đại nhân à, chuyện này thì không trách Bạch huynh được, ngài không biết là ở bên người ngài sẽ có áp lực lớn như thế nào đâu. Lấy ta mà nói đi, năm đó ta vừa mới đột phá Thần Quân tầng ba, thực lực mạnh hơn ngài nhiều. Nhưng mà mới trôi qua có bao năm mà giờ ngài chỉ cần dùng một chiêu đã diệt được ta rồi! Mặc dù ta tin tưởng đại nhân sẽ không bị người khác chi phối, nhưng mà không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy!”
Nói đến trước đây thì Ninh Thiên Bình vẫn có một chút không hiểu được suy nghĩ của đám người Bạch Quang.
Nhưng giờ thì hắn đã hiểu rồi.
Đại nhân chính là một tên biến thái.
Khi ngươi chỉ có thể đi theo sau hắn để bưng trà rót nước thì mới gọi là đả kích.
Mặc dù Diệp Viễn hoàn toàn không muốn như vậy.
Ầm!
Đột nhiên Tử Cực điện bị chấn động mạnh, ngực của Diệp Viễn và Ninh Thiên Bình như bị vật nặng đập vào, trực tiếp nôn ra một ngụm máu lớn.
“Tiểu súc sinh, mau ra đây chịu chết! Nếu không thì hôm nay bổn tọa sẽ đánh chết ngươi!”
Một âÂm thanh vang dội truyền từ bên ngoài vào.
Diệp Viễn và Ninh Thiên Bình nhìn nhau, đều vô cùng khiếp sợ mà nói: “Cường giả cảnh giới Thiên Thần.”
Hơn nữa không phải là cường giả cảnh giới Thiên Thần bình thường!
Diệp Viễn thu Tử Cực điện lại rồi xuất hiện.
Bên ngoài có bốn người đang cản đường.
“Hạ Hầu bá phụ, chính là hắn! Chính hắn đã giết Vân ca! Hạ Hầu bá phụ, Vân ca chết rất là thảm, người nhất định phải báo thù cho huynh ấy!”
Người đang nói chính là Giang Mộng Thanh.
Diệp Viễn nghe thấy vậy lập tức biết được vị cường giả Thiên Thần trước mắt là ai.
Hạ Hầu Văn Kiến lạnh lùng mà nhìn Diệp Viễn, ánh mắt cứ như đang nhìn một người chết.
“Tiểu súc sinh, lên lôi đài tỉ võ mà ngươi lại dám giết con ta! Hôm nay bổn tọa sẽ rút hồn nhà ngươi ra để tế trước linh hồn của Vân Nhi!” Hạ Hầu Văn Kiến tức giận mà nói.
Diệp Viễn nhìn lão ta rồi lạnh lùng nói: “Lôi đài để tỉ võ thì sống chết dựa vào số trời! Huống hồ Hạ Hầu Vân lại bị người ta xúi giục nên muốn hại giết ta, chết cũng chưa hết tội!”
“Im mồm!”
Giọng nói Hạ Hầu Văn Kiến tràn đầy tức giận, bên trong đó còn chứa sức mạnh vô cùng lớn.
Phụt!
Phụt!
Diệp Viễn và Ninh Thiên Bình như bị sét đánh mà điên cuồng phun máu tươi.
Chỉ một câu nói thôi mà hai người đã không còn sức để đánh lại rồi.
Quá mạnh rồi!
Hạ Hầu Văn Kiến này ít nhất là cường giả có sức mạnh ở giữa cảnh giới Thiên Thần.
Cường giả ở mức độ này thì thực lực đã vô cùng mạnh rồi.
Hạ Hầu Văn Kiến cười lạnh mà nói: “Tiểu súc sinh, cái mạng quèn của ngươi mà dám so sánh với mạnh của con ta sao? Nó muốn giết ngươi thì ngươi phải giơ cổ ra chịu chết!”
Trong mắt Hạ Hầu Văn Kiến thì mạng con trai lão ta còn lớn hơn cả trời.
Thiên phú của Hạ Hầu Vân rất cao, đủ để kế thừa vị trí của lão ta.
Lần này Hạ Hầu Vân ra ngoài là muốn được Hoàng thành Cực Quang công nhận.
Ai mà biết hắn ta lại một đi không trở về.
Giang Mộng Thanh cũng vô cùng thù hận mà nói: “Hai tên tạp chủng! Mạng của các ngươi mà có thể so sánh với Vân ca sao? Hôm nay ta sẽ thay Vân ca báo thù!”
Dứt lời, Giang Mộng Thanh rút kiếm ra mà xông đến muốn giết chết Diệp Viễn.
Làm sao Diệp Viễn chịu cho nàng ta chém chết, hắn vừa định đánh lại thì đột nhiên một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ ập đến, làm cho hắn không thể nào mà cử động được.
Sắc mặt Diệp Viễn liền thay đổi, kim quang trên người phát sáng, hoa văn màu tím di chuyển mãnh liệt.
Keng!
Kiếm của Giang Mộng Thanh như đang đâm vào thép, cánh tay nàng ta liền tê rần.
“Hạ Hầu huynh, Diệp Viễn chính là khách quý của Hoàng thành Cực Quang ta, mong ngươi hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn đi.”
Lúc này, một người dần hiện lên mà nói với Hạ Hầu Văn Kiến.