Dương Sâm nghiêm túc nói qua tình hình ác liệt của trận chung kết, rồi nhìn nét mặt của sáu người, lại phát hiện nét mặt của Diệp Viễn vô cùng ổn định từ đầu đến cuối, không nhịn được hỏi:
“Diệp Viễn, nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như không lo lắng lắm?”
Diệp Viễn không ngờ được Dương Sâm sẽ mở miệng hỏi mình, cười nói: “Thay vì lo lắng cái này, còn không bằng nắm chắc một tháng này tu luyện nhiều thêm một chút. Thực lực của mọi người đều tương đương nhau, nên mỗi một phần thực lực được tăng thêm thì sẽ nhiều thêm một phần thắng.”
Dương Sâm sững sờ, không ngờ Diệp Viễn sẽ nói như vậy.
Suy nghĩ kỹ thì hình như cũng có chút đạo lý.
Nếu như thực lực chênh lệch quá lớn thì qua một tháng sẽ trở nên vô dụng.
Nhưng mà hiển nhiên thực lực của sáu mươi người này cũng không có khác biệt lớn, ai thắng ai thua là điều không ai đoán trước được.
Dưới tình huống như vậy thì trong thời gian một tháng này có thể làm rất nhiều chuyện.
Những lời này của Diệp Viễn, khiến tâm tình của năm người khác đều buông lỏng rất nhiều nhưng mà vẫn có cảm giác cấp bách.
Nếu như không phải đang ở chỗ Dương Sâm, thì bọn họ hận không thể lập tức đi bế quan.
Dương Sâm kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn, thiếu niên này, dường như có sự trầm Ổn không tương xứng với tuổi tác.
“Diệp Viễn, trước đó ta có xem lúc ngươi thủ lôi đài, dường như vẫn còn thừa lực. Không biết lần này vào chung kết, thì mục tiêu là gì?” Dương Sâm hỏi.
Diệp Viễn cười không nói, Bùi Văn Cường thấy vậy chen lời vào: “Cái này thì ta biết một chút, mục tiêu của Diệp Viễn, chính là đi vào Xích Hà Cốc!”
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, mục tiêu này không khỏi có hơi quá lớn đi?
Nghe thì luôn cảm thấy có chút khó
tin.
Nhưng mà Dương Sâm lắc đầu bật cười nói: “Người trẻ tuổi có thực lực, có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng mà mơ tưởng xa vời quá, sợ rằng cuối cùng sẽ thất vọng quay về!”
Diệp Viễn cười nói: “Đại nhân, nếu như không còn việc gì khác, ta đi về tu luyện trước.”
Nói xong, Diệp Viễn không để ý đến sự ngạc nhiên của mọi người mà trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
“Đứng lại! Ngươi lại dám bất kính với Dương đại nhân, ta xem ngươi là đang chán sống rồi!” Cuối cùng Ngũ Kiếm Thanh cũng tìm được cơ hội bộc phát.
Diệp Viễn kinh ngạc nói: “Dương đại nhân nói ta mơ tưởng xa vời, ta liền muốn tu luyện nhiều thêm, sao lại thành bất kính với Dương đại nhân rồi hả?”
“Ngươi! Cưỡng từ đoạt lý! Chỉ bằng chút thực lực này của ngươi, mà cũng dám vọng tưởng đi vào Xích Hà Cốc, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Ha, ngươi nói thế nào thì nói, tiểu gia còn phải cấp tốc đi tu luyện, tạm biệt!”
Diệp Viễn nói xong thì đi khỏi phủ thành chủ.
Kỳ thật Dương Văn Miểu và những người khác đã rất nóng lòng rồi, nhìn thấy Diệp Viễn rời khỏi, Dương Văn Miếu liền chắp tay nói với Dương Sâm: “Phụ thân, hài nhi cũng muốn đi tu luyện nên cáo từ trước.”
Dương Sâm hơi do dự một chút nhưng vẫn gật đầu nói: “Ta thấy các ngươi dường như là cũng không đợi được nữa, đi đi.”
Đám người Dương Văn Miếu như được đại xá, lập tức trở về bế quan.
Sau khi mọi người đi khỏi, Dương Sâm gọi Bùi Văn Cường lại hỏi: “Diệp Viễn thực sự có thực lực này?”
Bùi Văn Cường suy nghĩ một chút rồi nói: “Kỳ thật trước khi tới đây, ta cũng cho là hắn đang nói đùa. Nhưng mà bây giờ ta lại thực sự có chút mong đợi với hắn. Có lẽ thực lực hắn bộc phát ra ở cuộc thi này sẽ khiến cho chúng ta thất kinh!”
Thánh Địa Xích Hà được xây dựng ở trên một cái linh mạch, nguyên lực dồi dào.
Cho dù bây giờ Thánh Địa Xích Hà đã xuống dốc, thì nơi này cũng vẫn là nơi cực kỳ phồn hoa.
Người đến người đi, ngựa xe như nước, giống như là một tòa thành lớn.
Số người ở thánh địa không đông bằng Nghiệp Thành nhưng mà quy mô lại lớn hơn nhiều. Hơn nữa thực lực của võ giả cũng không thể so với những thành lớn.