Vốn dĩ là người thừa kế Phong Hoàng cao cao tại thượng, lại có thế làm ra chuyện thiếu tự trọng này, khiến cả Vương Thành đều ngạc nhiên.
Thế nhưng nếu suy nghĩ cặn kẽ, cách làm này lại đúng là phương pháp xử lý tốt nhất.
Cho dù Diệp Viễn vẫn không biết tốt xấu, cũng sẽ không thể tiếp tục áp dụng trừng phạt.
Bằng không, cho dù Tê Hà Sơn có đang ở thế chủ động cũng có thể lập tức rơi vào thế bị động.
Với thân phận của Triệu Thừa Càn, làm tới bước này cũng đã là giới hạn của hắn rồi, Diệp Viễn vẫn còn không chịu bỏ qua, thì lại đúng là người không biết trước sau.
Nếu hoàng thất và công hội luyện dược sư thật sự trở mặt với nhau, không bên nào có thể gánh nổi trách nhiệm cho việc này.
Tới lúc đó, người khó xử không chỉ có Phong Hoàng, mà còn có cả Tinh Uyên.
Chính vì như vậy, cách xử lý của Diệp Viễn là hợp tình hợp lý nhất, vừa có thể mang lại lợi ích lớn nhất, lại vừa cho thấy tấm lòng khoan dung của bản thân.
Còn về hành động xin lỗi của Triệu Thừa Càn, Diệp Viễn cũng không quá xem trọng chuyện này.
Hắn làm sao có thể dễ dàng bị hành động này qua mắt được chứ, nếu Triệu Thừa Càn càng tỏ ra ăn năn, lại chứng tỏ hận thù của hắn càng lớn.
Người trước giờ luôn tỏ ra cao ngạo, sẽ không bao giờ cho rằng việc mình làm là sai.
“Đại sư huynh yên tâm, đệ đã có dự tính cả tồi. Đúng rồi, các vị sư huynh này, từ hôm nay đệ sẽ bắt đầu bế quan một tháng, sẽ không thể đàm đạo về đan dược với các sư huynh được nữa.” Diệp Viễn nói.
“Hả? Nhanh như vậy đã bế quan rồi sao?”
Nghe Diệp Viễn nói sắp bế quan, bọn họ lập tức mất hứng.
Mấy ngày nay bọn họ trao đổi cùng Diệp Viễn đã thu hoạch được rất nhiều, thậm chí những thứ bọn họ học được từ Diệp Viễn còn nhiều hơn so với nghe Tinh Uyên giảng giải.
Với tốc độ này, thì việc đột phá trên con đường đan đạo cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thỏi. Nhưng lúc này Diệp Viễn lại bế quan nên đương nhiên là bọn hắn cảm thấy không nỡ.
Diệp Viễn cười nói: “Đúng vậy, đệ có cảm giác bản thân sắp đột phá rồi, cho nên định bế quan, dốc toàn sức đột phá cảnh giới!”
“Thế sao, vậy thì tốt quá rồi.” Thi Hạo Nhiên nói.
Diệp Viễn trở về phòng của mình, đột nhiên cỏ một bóng trắng xông về phía hắn.
Tốc độ của bóng trắng này rất nhanh, với thân pháp của Diệp Viễn lại không tránh được!
“Liệt Diễm Hoá Long!”
Trong trường hợp cấp bách, Diệp Viễn liền xuất chiêu Liệt Diễm Hoá Long, đối phó lại với bóng trắng đó!
Bóng trắng đó bay bắn ra ngoài, còn Diệp Viễn trước lực công kích quá mạnh nên cũng bước lùi lại hai bước.
Thế nhưng, Diệp Viễn không kinh ngạc, mà lại tỏ vui mừng nói: “Bạch Quang, mi đã đột phá rồi!”
“Đúng vậy, đại ca…”
Một giọng trẻ con còn bập bẹ vang lên bên tai Diệp Viễn, chính là thú ngữ thông dụng.
“Hả? Mi đã mở ra ký ức truyền thừa rồi sao?” Diệp Viễn lại lần nữa ngạc nhiên hỏi lại.
“Đúng vậy.” Lần này, giọng nói của Bạch Quang đã rõ hơn nhiều.
“Ha ha, tốc độ đột phá của tên tiểu tử mi cũng nhanh thật đó, cũng sắp gần bằng tiểu gia ta rồi!” Trông thấy Bạch Quang mớ miệng nói chuyện, Diệp Viễn cũng cảm thấy rất vui mừng.
Bạch Quang cười nói: “Đại ca, huynh mới ghê gớm ấy, tốc độ đột phá quá nhanh, chẳng có giới hạn nào!”
“Hả? Mới chỉ là tên nhóc có mấy tuổi mà mi đã gọi ta là đại ca à?” Diệp Viễn không vui nói.
“Ta không gọi huynh là đại ca thì gọi là gì? Ta cũng không thể gọi huynh là chủ nhân được, thần thú làm sao có thể trở thành vật nuôi của con người được chứ!” Bạch Quang ưỡn ngực, tỏ ra cao ngạo nói.
Diệp Viễn bị bộ dạng của nó chọc cho cười lớn, nói: “Ta cũng không bảo mi gọi ta là chủ nhân, nhưng tuổi của ta có thể làm thúc thúc của nhóc được đấy. Được rồi, gọi một tiếng thúc thúc đi!”
Nghe câu này của Diệp Viễn, Bạch Quang suýt chút nữa ngã ra đất, không vui nói lại: “Mơ đi! Loài người các huynh không phải đều dựa và cảnh giới để xưng hô sao, bây giờ ta đã đột phá lên cấp ba rồi, gọi huynh một tiếng đại ca có gì không đúng chứ?”