Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vừa rồi rõ ràng là Xích Phong chiếm thế thượng phong, tại sao đột nhiên lại thua?”

“Đúng vậy, ta chỉ nhìn thấy tên tiểu tử kia bị đuổi vòng quanh mặt đất, đột nhiên Xích Phong lại bị đốt cháy đến tận chân mày.

“Có thể do tên tiểu từ này may mắn, chó ngáp phải ruồi?”

...

Vừa rồi Xích Phong bị đánh bại một cách khó hiểu, rõ ràng bản thân chiếm thế thượng phong, tại sao đột nhiên lại thua?

Không chỉ có hắn, mà những người khác cũng không hiểu nổi, tất cả đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Chỉ có vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của lão giả tóc bạc lóe lên rồi vụt tắt.

Vừa rồi Diệp Viễn ra tay cực kỳ khéo léo, dùng pháp tắc không gian lấy ánh lửa của Xích Phong trực tiếp đốt cháy lên lông mày của đối phương.

Chỉ là, động tác của Diệp Viễn vô cùng cẩn thận không lộ liễu, với tầm nhìn của những người này, bọn họ hoàn toàn không thể phát hiện ra.

“Sư huynh Xích Phong, đấu với hắn! Lẽ nào Tế Tư của chúng ta lại bại trận dưới tay một tên học việc cấp thấp sao?” Có một người đột nhiên hét lên từ trong đám người.

Sắc mặt Xích Phong trầm xuống, lạnh lùng nói: “Được! Ta có năm trăm điểm cống hiến, nếu ngươi thua, ngươi sẽ mất cả Hạc Linh Quả và ba trăm điểm cống hiến cho ta! Ngươi dám đồng ý không?”

Diệp Viễn nhún vai nói: “Ngươi đúng là vô liêm sỉ, muốn lấy lại Hạc Linh Quả với ba trăm điểm. Nhưng... ta có gì mà không dám? Xuất chiêu đi!”

Xích Phong đang định ra tay, đột nhiên dừng lại, trầm giọng nói: “Vừa rồi ra tay trước. Lần này đổi lại, ngươi ra tay trước!”

Diệp Viễn cười nói: “Ngươi thật sự muốn ta ra tay trước? Nếu ta ra tay trước, ngươi sẽ không có chút cơ hội nào đâu.”

Xích Phong chế nhạo: “Vừa rồi, chẳng qua là ngươi gặp may. Ngươi thật sự cho rằng mình đã lên tận mây xanh rồi sao? Trong tất cả các vị trưởng lão, chưa có ai dám nói những lời này trước mặt ta. Ngươi đúng là nói khoác không biết ngượng!”

Diệp Viễn tỏ vẻ bất lực nói: “Nếu đã như vậy, ta ra tay đây, ngươi phải cẩn thận đấy.”

Lần này, Xích Phong tự nhiên sẽ không còn xem thường đối phương, hắn hoàn toàn đề phòng, nhìn chằm chằm Diệp Viễn.

Lần này hắn quyết định cho Diệp Viễn biết tay.

Để Diệp Viễn biết rằng không dễ gì xúc phạm đến sự uy nghiêm của một Tế Tư!

Lúc này, Diệp Viễn chậm rãi duỗi tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa đan vào nhau.

Một nụ cười giễu cợt thoáng qua khóe miệng Xích Phong, hai tay luyện chiến pháp, chuẩn bị triệu hồi hỏa thần của mình một lần nữa.

Diệp Viễn búng ngón tay!

Xoẹt!

Bùm!

Trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, một tia lửa bùng lên bầu trời.

Xích Phong vẫn còn chưa nhận ra, triệu tập bầu trời sao một lần nữa.

“Sư huynh Xích Phong, tóc huynh! Tóc!” Ai đó hét lên trong đám đông.

Xích Phong sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Tóc?”

Đột nhiên, hắn cảm thấy trên đầu mình hơi nóng, lúc này mới tỉnh ra.

“A! A! Tóc của ta! Cháy rồi! Cháy rồi!”

Xích Phong la hét, nhảy dựng lên, giống như một con thỏ, bộ dạng của hắn trông thật buồn cười.

Nhưng ngọn lửa trên đầu hắn quá lớn, về cơ bản không thể dập tắt được.

Lão tóc bạc khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Kỹ thuật điều khiển hỏa lực của hai người này hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Kỹ thuật của Diệp Viễn nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực ra lại cực kỳ khó.

Ngay cả lão ta cũng không thể làm điều này.

Tên học việc này có đúng là người mới không?

Tại sao một thiên tài như vậy lại chỉ là một học việc cấp thấp bình thường?

“Ôi, tay của ta! Ta... Ta nhận thua! Ta nhận thua! Mau dập lửa đi!”

Hai tay Xích Phong không thể chạm vào đầu, Tịnh Đàn Thánh Hỏa của Diệp Viễn đã lên đến cấp bốn, uy lực vô song.

Nếu Diệp Viễn không chủ động thu hồi, ngọn lửa sẽ tiếp tục thiêu đốt.

Diệp Viễn mỉm cười, đưa tay ra, ngọn lửa bay vào trong lòng bàn tay hắn.

Lúc này, tóc Xích Phong đã bị đốt cháy thành than, chất một đống trên đầu trông rất buồn cười.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều nín cười.

Nhưng trong mắt Xích Phong cảnh tượng này còn đáng xấu hổ hơn.

Diệp Viễn nhịn cười, chắp tay nói: “Người khống chế hỏa lực hạng nhất quả thật danh bất hư truyền, Diệp Viễn đã được mở rộng tầm mắt!”

“Xem ra tên tiểu tử này thật sự không phải do may mắn!”

“May mắn cái con khỉ! Đối mặt với Xích Phong, ngươi hai lần may mắn cho ta xem!”

“Hắn thật sự là học việc của Tế Tư sao? Ta thậm chí không thể hiểu được thủ pháp khống chế hỏa lực của hắn ta!”

...

Đằng sau tất cả những lời chế giễu, những gì còn lại chỉ là một cú sốc.

Có rất nhiều Tế Tư có mặt ở đấy, nhưng không ai trong số họ có thể thấy được Diệp Viễn ra tay như thế nào!

Một học việc của Tế Tư, thuật điều khiển hỏa lực này quả thật kinh người.

Diệp Viễn không thèm quan tâm đến họ, mục đích của hắn là Điểm cống hiến, bây giờ hắn đã đạt được, hắn muốn vào Thiên Lộc Các tìm tài liệu!

Lấy được Điểm cống hiến, Diệp Viễn chắp tay nói với lão giả tóc bạc: “Tiền bối, ta có thể vào được chưa?”

Lão giả tóc bạc nói: “Tất nhiên là được. Thân phận của ngươi chỉ có thể vào tầng đầu tiên của Thiên Lộc Các, ở tầng đầu tiên, mỗi giờ trừ năm Điểm cống hiến. Trận Pháp sẽ tự động trừ đi theo lệnh bài thân phận của ngươi, ngươi phải tự mình kiểm soát thời gian!”

Sắc mặt Diệp Viễn tối sầm lại khi nghe những lời này, nói: “Mỗi giờ trừ năm Điểm cống hiến, như vậy có phải quá ít không?”

Lão tóc bạc cũng sa sầm mặt, nói: “Còn nói năng sằng bậy, lão phu đánh chết ngươi!”

Diệp Viễn lè lưỡi, đi vào.

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều không hiểu tại sao.

Lão giả tóc bạc này không phải một người quản lý Thiên Lộc Các bình thường sao?

Tên tiểu tử đó ngông cuồng với Xích Phong, nhưng tại sao lại cung kính lão ta như vậy?

Lão ta trông có vẻ bình thường, hơi thở toát ra cũng không quá mạnh.

Những Tế Tư và học việc của Tế Tư đến Thiên Lộc Các cũng ít khi để ý đến lão ta.

Lão ta đương nhiên cũng không để ý đến họ, quay người đi vào Thiên Lộc Các.

...

Bước vào tầng đầu tiên của Thiên Lộc Các, bên trong là một không gian riêng.

Diệp Viễn như bước vào đại dương của thần minh văn, đủ các loại sách cổ đều được viết tên trên một bức màn sáng.

Nhìn thấy những thứ này, ánh mắt Diệp Viễn sáng lên.

Điều mà hắn hứng thú nhất đương nhiên là thuật dẫn yêu, đây là cơ sở của thuật luyện dược của Yêu tộc.

Trong danh mục, Diệp Viễn tìm thấy thuật dẫn yêu và bắt đầu nghiên cứu không biết mệt mỏi.

Tầm nhìn Đan Đạo hiện tại của Diệp Viễn không phải người thường có thể so sánh được.

Những điều này cực kỳ mù mờ đối với các học việc Tế Tư bình thường.

Nhưng đối với Diệp Viễn, hắn chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể đột nhiên lĩnh ngộ.

Diệp Viễn say sưa nghiên cứu, trong nháy mắt hơn mười ngày đã trôi qua.

Đột nhiên, một luồng lực mạnh mẽ ập đến, Diệp Viễn bị đẩy ra khỏi từ tầng đầu tiên của Thiên Lộc Các.

“Ai da! Có chuyện gì vậy?”

Mông Diệp Viễn đập mạnh xuống đất, đau đến mức phải nghiến răng chịu đựng.

“Điểm cống hiến của ngươi đã cạn kiệt, Trận Pháp đã đưa ngươi ra ngoài.” Lão giả tóc bạc không biết xuất hiện sau lưng Diệp Viễn từ khi nào, nói nhẹ.

Sau một hồi ngơ ngác không nói nên lời, Diệp Viễn nói: “Cái này gọi là đưa sao? Đây là đá thì đúng hơn!”

Lão ta hừm một tiếng: “Có phải vì điểm cống hiến lấy được dễ dàng quá nên ngươi không biết trân trọng? Mấy ngày nay, với một kẻ lỗ mãng như ngươi, có thể học được bao nhiêu? ’

Diệp Viễn hơi sửng sốt, nói: “Mấy ngày nay, tiền bối đều quan sát ta?”

Lão ta không thèm để ý tới những lời của Diệp Viễn, ánh mắt tức giận nói: “Tiểu tử, ngươi rất có tài năng, nhưng với thái độ như vậy, khó có thể trở thành đại khí!”

Tất nhiên lão ta vẫn luôn chú ý đến Diệp Viễn, nhưng lão ta thấy, mấy ngày nay Diệp Viễn đọc không dưới năm trăm cuốn sách cổ.

Nhưng trong năm trăm cuốn sách cổ này, mỗi cuốn đủ cho một Tế Tư nghiên cứu trong mấy trăm năm.

Đây không phải một trò đùa sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK