Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hết khiếp sợ, dưới lớp mặt nạ của U Sát lại chính là lòng tham không đáy!

Đối diện với dạng bảo vật như Hạo Thiên Tháp thì sẽ không có ai không động tâm.

Cho dù là Thập Đại Thần Vương thì vũ khí trong tay cao lắm cũng chỉ là siêu phẩm Thánh khí. Căn bản đã mười vạn năm qua chưa hề xuất hiện chuẩn Thần khí.

Bây giờ lại có một chuẩn Thần khí xuất hiện, tâm tình của U Sát kích động đến khó có thể tưởng tượng được.

“Khó trách ngươi có được sự tự tin như thế, thì ra là có chuẩn Thần khí làm át chủ bài! Chỉ là... Chuẩn Thần khí đặt ở trên tay ngươi thì quá phung phí của trời!”

Lời U Sát vừa nói ra thì bỗng dưng cả người biến mất không thấy gì nữa, ý cảnh Sát Lục vô tận bao vây lấy Diệp Viễn.

Đây cũng là một trong số những lý do mà Diệp Viễn không nguyện ý ra tay, một khi chuẩn Thần khí xuất hiện thì quá mức rêu rao, tất nhiên sẽ gây nên một hồi oanh động.

U Sát nhìn thấy Hạo Thiên Tháp cũng không biết khó mà lui, ngược lại còn sinh ra lòng tham lam muốn chiếm làm của riêng.

Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, trực tiếp tiến vào bên trong Hạo Thiên Tháp.

Có Long Đằng thao túng, hắn cũng không lo lắng U Sát có thể biến mình thành cái dạng gì.

“Ùng ùng...”

Công kích cuồng bạo không hề có bất kỳ góc chết nào, trực tiếp nện vào phía trên Hạo Thiên Tháp. Nhưng mà, dưới uy lực của chuẩn Thần khí thì công kích của U Sát trông có vẻ hơi lực bất tòng tâm.

U Sát dồn tất cả vốn liếng vào đó thế nhưng căn bản là không có cách nào công phá được phòng ngự của Hạo Thiên Tháp.

Mặc dù U Sát đã hấp thu một lượng lớn ý cảnh Sát Lục, nhưng Hạo Thiên Tháp lại do Long Đằng thao túng, gần như có có thể so sánh với thực lực của Thần Vương, U Sát muốn phá vỡ phòng ngự là chuyện không có khả năng xảy ra.

“U Sát, tiên lễ hậu binh! Xem ra, ta đã cho ngươi thể diện mà ngươi không cần!”

Bên trong Hạo Thiên Tháp, Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng.

Đột nhiên, Hạo Thiên Tháp phát ra quang mang đại thịnh, thân tháp lập tức tăng vọt, giống như một tòa núi lớn hướng về phía U Sát mà trấn áp.

Một vòng đồi núi, che khuất bầu trời!

U Sát nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt không khỏi đại biến, muốn tránh thoát khỏi sự trấn áp của Hạo Thiên Tháp!

Nhưng mà, uy lực của Hạo Thiên Tháp cũng không phải là thứ mà hắn có thể dễ dàng thoát đi như vậy.

Hắn dùng hết tất cả khí lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng thoát khỏi sự trấn áp của Hạo Thiên Tháp. Mặc dù như thế nhưng bị một lực thật lớn đánh vào cho nên đã khiến bản thân hắn bị trọng thương!

“Thực sự là tự mình chuốc lấy cực khổ! Ta đã nói rồi, ngươi không thể đánh lại ta. Hiện tại ngươi và ta, mỗi người đều nắm một bí mật của đối phương, coi như là hòa nhau. Như vậy, ta có thể đi được chưa?” Thân hình Diệp Viễn hiện ra, thản nhiên nói.

“Răng rắc!”

Dưới sự trấn áp của một kích này, mặt nạ của U Sát cũng vì vậy mà vỡ vụn, phân thành hai mảnh rớt xuống.

“Ừm?”

Một khuôn mặt ưu tú hiện ra trước mắt Diệp Viễn, gương mặt này dường như có chút quen thuộc giống như là đã từng quen biết.

U Sát nhìn thấy bộ dạng của Diệp Viễn, chân mày cũng nhíu lại.

“Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy! Bản thể đã biết được tin tức ngươi sở hữu chuẩn Thần khí, sợ rằng ngươi muốn chạy ra khỏi cái hố Thiên Sát này đã là chuyện không có khả năng!” U Sát bình tĩnh nói.

Đối với lời này, căn bản Diệp Viễn giống như là không nghe thấy. Toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên khuôn mặt đó.

Có rất ít chuyện có thể khiến cho Diệp Viễn khiếp sợ như vậy. Nhưng mà gương mặt này, thật sự đã làm cho Diệp Viễn thấy khiếp sợ!

Hắn nhìn U Sát, sắc mặt cực kỳ phức tạp.

Trên mặt Diệp Viễn lộ ra vẻ cười khổ, lắc đầu than thở: “Thực sự là không ngờ! Thực sự là không ngờ! Cái lão Thiên chết tiệt kia thực sự thích trêu cợt người khác mà!”

U Sát nhìn thấy bộ dạng của Diệp Viễn, không khỏi làm vẻ mặt mờ mịt.

“Lưu lại chuẩn Thần khí thì có lẽ... Bản thể sẽ tha cho ngươi một chút hy vọng sống sót!” U Sát cảnh cáo nói.

Diệp Viễn nhìn gương mặt này của U Sát thì cảm thấy thất vọng mất mát nói: “Xem ra, ngươi đã không còn một chút điểm ý thức nào của chính mình! Phải rồi, ngươi đã trở thành một cái phân thân của Tư Không Thương, làm sao có thể có được ý thức của chính mình đây?”

U Sát không hiểu nói: "Rốt cuộc là ngươi đang nói cái gì? Ngươi cho rằng bộ dạng ngươi như thế thì bản thể sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”

Diệp Viễn không nói gì, giơ tay lên đánh ra một chiêu kiếm quyết cực kỳ chính tông của Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết!

U Sát nhìn thấy một màn này, khinh miệt nói: “Một chiêu võ kỹ thôi động chân ý, ngươi là đang vũ nhục ta đấy sao?”

U Sát theo đó vung tay lên, trong nháy mắt công kích của Diệp Viễn hóa thành hư không.

Diệp Viễn cũng không có lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, ngược lại thở dài nói: “Xem ra, thật sự ngươi đã không còn một điểm ký ức nào! U Vô Nhai à U Vô Nhai! Nhớ lúc trước, ngươi cũng là một đời thiên tài, không ngờ lại trở thành dạng kết cục như thế này! Tư Không Thương, xem ra, chúng ta đã kết mối thù từ đây!”

Sau khi nói xong, sát khí của Diệp Viễn lộ ra rõ ràng!

Không sai, Tôn chủ U Sát trước mắt này không phải ai khác mà chính là người sáng lập ra U Vân Tông, U Vô Nhai!

Lúc đó Diệp Viễn cũng kỳ quái, nhân vật có thiên tư ngang dọc như vậy, vì sao sau khi đến Thần Vực lại không hề có một chút danh tiếng.

Hắn chẳng thể ngờ được U Vô Nhai lại gãy ở Tu La Tràng, trở thành một luồng phân thân của Hắc Ám Thần Vương, Tư Không Thương!

Thật đúng là trùng hợp, Diệp Viễn cũng không nghĩ đến, sau khi U Vô Nhai phi thăng lại đi tới Tu La Tràng, đồng thời trở thành Tôn chủ của nơi đây.

Năm đó, U Vân Tông có pho tượng thủy tổ U Vô Nhai, giống như Tôn chủ U Sát trước mắt này như đúc.

Chỉ là, mặc dù khuôn mặt giống nhau nhưng bản thân người này đã không phải là người kia nữa.

Mặt dù Diệp Viễn chưa từng gặp U Vô Nhai, thế nhưng hắn có thể lĩnh ngộ được chân ý vô thượng vẫn là nhờ U Vô Nhai ban tặng. Mối liên kết giữa hai người, có thể nói là tình thầy trò thật.

Hơn nữa Diệp Viễn có tình cảm rất sâu đậm đối với U Vân Tông. Hiện tại U Vô Nhai lại bị người khác luyện chế thành khôi lỗi, lửa giận trong lòng hắn có thể tưởng tượng được.

Tuy nói rằng thiên tài vẫn lạc chính là chuyện thường tình, U Vô Nhai đến Thần Vực chẳng qua cũng chỉ là một kẻ bình thường nhất. Thế nhưng loại chuyện như vậy lại xảy ra với hắn, bất luận như thế nào thì hắn cũng không chịu chấp nhận.

"Thật không biết điều!” U Sát làm một bộ dạng không hiểu gì nói.

Diệp Viễn liếc hắn một cái, thở dài nói: “Hôm nay cứ như vậy đi! Nhưng mà ngươi nói cho Tư Không Thương biết, sẽ có một ngày ta tới tìm hắn đòi lại món nợ này!”

Dứt lời, Diệp Viễn định xoay người đi ra ngoài.

Bây giờ thực lực của Diệp Viễn vẫn còn quá yếu!

Mặc dù Diệp Viễn có thể lấy Hạo Thiên Tháp trấn trụ U Sát, thế nhưng nếu như đối mặt với bản thể của Hắc Ám Thần Vương thì hắn không có lấy một tia phần thắng nào.

Sự khủng bố của Thập Đại Thần Vương chỉ có những nhân vật đứng ở đỉnh của Thần Vực mới có thể biết rõ!

Nói là Thần Vương nhưng thật ra Thập Đại Thần Vương đã thoát xa khỏi phạm trù của Thần Vương!

Theo tiền đề, nếu không có cường giả Thần Đạo thì có thể nói Thập Đại Thần Vương là nhân vật vô địch.

Dựa vào thực lực của Diệp Viễn bây giờ, đối mặt với tồn tại như Thập Đại Thần Vương thì mười phần chết chắc!

U Sát nhìn bóng lưng Diệp Viễn rời đi thì không có đuổi theo. Hắn biết, mặc dù có đuổi theo thì hắn cũng không thể giữ Diệp Viễn lại được.

Nhưng mà, hiện tại bản thể đang đến bước cuối cùng, lẽ nào đưa mắt nhìn Diệp Viễn mang theo chuẩn Thần khí rời đi như thế sao?

Diệp Viễn thấy hoa mắt, xuyên thấu về lại Vạn Ma Lĩnh.

Đám người Lãnh Huyết, Thiên Đãng cùng với Tư Nhân đều chờ ở bên ngoài.

“Ha ha, đại ca ngươi quả nhiên lợi hại...” An Nhân vỗ mông ngựa, chợt phát hiện biểu hiện trên mặt Diệp Viễn không thích hợp cho lắm.

Biểu tình của Diệp Viễn lúc này không hề giống với bộ dáng mây trôi nước chảy kia, mà là một bộ dáng với khuôn mặt muốn giết người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK