“Nhanh, Bình Nhi, mau dập đầu với Diệp dược sư! Diệp dược sư đối với Tiền gia chúng ta chính là ơn tái tạo!” Ông chủ Tiền nói với con trai.
Nhiều năm nay hắn tiêu hao Thần Nguyên Thạch, đâu chỉ có hai nghìn vạn.
Mặc dù hai nghìn vạn nhiều, nhưng mà có thể cứu con trai hắn, tất cả đều đáng.
Cho nên ông chủ Tiền chẳng những không có oán giận đắt, mà còn mang ơn Diệp Viễn.
“Vâng, cha!”
Tiền Bình đáp một tiếng, đang muốn cúi đầu bái thì nghe Đinh Tùng hừ lạnh một tiếng, nói: “Hắn lấy tiền cứu người, đó là trách nhiệm của hắn, có gì hay mà phải tạ ơn? Nếu như đã chữa khỏi rồi, cha con các ngươi có thể đi về.”
Ông chủ Tiền biến sắc, biết Đinh Tùng tức giận, chỉ đành đưa Tiền Bình trở về.
Mặc dù Tiền gia có tiếng đại phú hào gần xa, nhưng tất cả đều dựa vào Nhật Nguyệt Bang, nên nào dám đắc tội Đinh Tùng.
Đinh Tùng không có ý rời đi, hắn và Trần Bưu máu me đầy mặt đều ở lại.
Bọn hắn cũng không tin, Diệp Viễn thật sự có thể giải quyết hết mấy vấn đề này.
Bọn họ cũng thấy rõ, người khó giải quyết nhất ở đây chính là Hoàng Khiêm!
Điểm này, từ lúc Diệp Viễn ra giá cũng có thể nhìn ra một ít manh mối.
Hoàng Hạo Nhiên đã đi tìm Ngộ Phong, cũng không biết Ngộ Phong có cho số tiền này hay không.
Năm nghìn vạn là giá trên trời, không phải ai cũng có thể lấy ra.
Có điều, số tiền này đối với Ngộ Phong mà nói, nhất định là không thành vấn đề, chỉ xem hắn có đồng ý hay không thôi.
Lúc này, hai nhà khác cũng đã mang Thần Nguyên Thạch tới, giống như Tiền Bình, bệnh nhân của bọn họ cũng đưa vào nội đường.
Chưởng quỹ Diệu Thủ Trai, hôm nay là thu tiền tới rút gân tay.
Hắn sống hơn nửa đời người, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.
Chưa đến nửa ngày, đã kiếm được năm nghìn vạn Thần Nguyên Thạch!
Còn có một khoản lớn năm nghìn nữa, có thể bây giờ đang trên đường tới.
Một trăm triệu đó!
Từ lúc Diệu Thủ Trai mở tiệm tới nay, cộng hết lợi nhuận Thần Nguyên Thạch, cũng chưa bằng số lẻ của ngày hôm nay!
Chưởng quỹ nhiều tuổi như thế rồi, vẫn là lần đầu tiên cảm thấy kiếm tiền dễ dàng như vậy.
Lúc này, Hoàng Hạo Nhiên hấp tấp chạy tới.
Trên mặt đám người Đinh Tùng đều hiện lên vẻ chấn kinh, xem ra, Ngộ Phong dược sư thật sự xuất ra số tiền này!
Chậc chậc, năm nghìn vạn đó!
Đúng là danh tác!
Xem ra, Ngộ Phong dược sư đối với đề này của mình cũng vô cùng tự tin.
Điều này cũng làm cho trong lòng mọi người nhiều thêm một tia tự tin.
Từ đầu đến giờ, Diệp Viễn đã đả kích lòng tin của bọn họ đến thương tích đầy mình.
Chẳng ai ngờ được, Diệp dược sư này lại trâu bò như vậy, thật sự là cầu được ước thấy, đến bệnh ngốc của con trai ông chủ Tiền cũng chữa được.
Một canh giờ sau, Diệp Viễn đưa hai người kia ra.
Toàn bộ đều khỏi!
“Diệp dược sư thật là trâu bò, nghi nan tạp chứng gì hắn đều có thể trị khỏi! Bảng hiệu cầu được ước thấy này, thật đúng như tên!”
“Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, thực lực của Diệp dược sư là không thể nghi ngờ! E là Ngộ Phong dược sư, cũng không hơn hắn!”
“Có điều, ta cảm giác, Hoàng Khiêm này, e là hắn không trị được. Ngộ Phong dược sư dám đặt cược nhiều như thế, khẳng định có chuyện chúng ta không biết! Nói không chừng… hắn đã đi tìm đan thần tứ tinh khám cho Hoàng Khiêm!”
“Cũng không phải là không thể! Dù sao, Ngộ Phong dược sư là đi ra từ Đan Tháp.”
Bất kể thế nào, hôm nay, danh khí của Diệu Thủ Trai đã triệt để truyền ra ngoài.
Mặc dù bảng hiệu “cầu được ước thấy” này cực kỳ chói mắt, nhưng mà không thể nghi ngờ, Diệp dược sư người ta có vốn liếng để cuồng vọng.
Trong lòng mọi người đều hiểu, sau ngày hôm nay, e là danh tiếng đệ nhất Luyện Dược Sư ở nam thành phải đổi chủ rồi.
Hôm nay, ngũ đại thế lực liên thủ đến đây bới lông tìm vết, không ngờ được lại thành tạo danh tiếng cho Diệp Viễn dược sư!
Trong lòng Hoàng Hạo Nhiên mâu thuẫn, hắn biết ý định của Ngộ Phong, nhưng mà Hoàng Khiêm là cháu trai hắn coi trọng nhất.
Khi hắn nghe nói đến Diệp Viễn còn chữa được cho Tiền Bình, trong lòng không khỏi sinh ra một tia ước ao.
Diệp Viễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hoàng Hạo Nhiên, nói: “Mang Thần Nguyên Thạch đến rồi?”
Hoàng Hạo Nhiên nói: “Mang đến rồi, chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi cho Hoàng Khiêm, toàn bộ năm nghìn vạn đều dâng lên!”
Diệp Viễn gật đầu, nói: “Dẫn hắn qua đây đi.”
Hoàng Hoàng Nhiên dẫn Hoàng Khiêm giống như cương thi đi tới trước mặt Diệp Viễn.
Diệp Viễn bắt đầu bắt mạch cho hắn, từng tia từng tia thần nguyên thăm dò cơ thể Hoàng Khiêm.
Rất nhanh, chân mày Diệp Viễn liền nhíu lại.
Đám người Đinh Tùng, Trần Bưu nhìn thấy một màn này, không khỏi nhíu mày.
Hay lắm, làm khó được tiểu tử này rồi!
Diệp Viễn chậm rãi nhắm mắt lại, giống như gặp phải vấn đề gì đó khó khăn không nhỏ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đảo mắt đã qua hai canh giờ, nhưng mà vẫn không thấy Diệp Viễn mở mắt.
Cuối cùng, đám người Đinh Tùng không nhịn được.
“Này, rốt cuộc ngươi có làm được không vậy? Đừng ở đó giả bộ, người bắt mạch chẩn bệnh đã hai canh giờ rồi!” Đinh Tùng bỗng nhiên hét lên.
“Có phải là ngươi muốn chúng ta mệt rồi đi không? Hắc hắc, cái tiệm này của ngươi, lão tử hôm nay đập chắc rồi!” Trần Bưu cũng nói.
“Tiểu tử, đừng giả bộ nữa! Từ trước đến giờ ta còn chưa thấy, bắt mạch còn có thể bắt đến hai canh giờ!”
“Các huynh đệ, đều động thủ cho ta, đập!”
Một đám người đã sớm chờ đến không nhịn được, có Đinh Tùng cầm đầu, bọn họ trực tiếp bạo phát.
Ngũ đại thế lực, hôm nay tới tổng cộng không dưới ba mươi người, toàn bộ đều ở đây xem.
Lần này động thủ, một mình Mạnh Hỏa không ngăn được.
“Ta xem ai dám động thủ!”
Lúc này, trường kiếm Ninh Tư Ngữ sáng ngời, căm tức nhìn đám người Đinh Tùng.
Đối với việc Diệp Viễn chậm chạp không có động tĩnh gì, lòng nàng cũng là nóng như lửa đốt.
Nhưng mà nàng tin tưởng, nhất định không phải Diệp Viễn đang trì hoãn thời gian mà là thật sự đang bắt mạch.
Chỉ có thể nói, bệnh tình của người này, xác thực rất phức tạp.
Thân là Tiểu dược đồng của Diệp dược sư, nàng không thể đứng nhìn đám người kia đập tiệm.
Trong đám người, một người trẻ tuổi hơi kinh ngạc nhìn về phía Ninh Tư Ngữ.
Biểu hiện của muội muội nhà mình, hắn hôm nay đều nhìn hết trong mắt.
Ngay từ đầu, hắn thậm chí còn có chút hoài nghi, có phải là mình tìm lộn người rồi không.
Ninh Tư Ngữ bị Diệp Viễn kia sai tới sai lui, thế mà một câu oán giận cũng không có.
Bình thường, nàng ở chỗ sư tôn học tập luyện đan, chính là làm nhiều một chút thì miệng đầy câu oán hận.
Mà bây giờ, nàng lại còn động thủ vì người thanh niên này.
“Nha ha, tiểu cô nương thật xinh đẹp! Ngươi theo tên lừa gạt này, không có kết quả tốt đâu. Hay là… theo Bưu gia ta! Hầu hạ Bưu gia thoải mái, ngươi sẽ có vinh hoa phú quý hưởng không hết! Ha ha…” Trần Bưu cười to nói.
Một tiểu cô nương Quy Khư Trung kỳ, hắn căn bản không để vào mắt.
Không phải ai cũng là Diệp Viễn, có thể một quyền đánh bay hắn.
“Bang!”
Một cái tát không biết ở đâu tới, đánh Trần Bưu bay thẳng ra khỏi cửa, ngã xuống trên đường lớn.
“Ai nha, Lục đương gia… chết rồi!” Bên ngoài, bỗng nhiên có người cả kinh kêu lên.
Mọi người vội vã đi ra đường lớn nhìn, phát hiện Trần Bưu đã không còn thở.
Hắn thế mà, bị người ta tát một cái liền chết tươi!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Trần Bưu là cường giả Quy Khư Hậu kỳ, thế mà bị một cái tát đánh chết?
Hơn nữa… rốt cuộc là ai xuất thủ?
Mà đúng lúc này, rốt cuộc Diệp Viễn từ từ mở mắt.
Đột nhiên, Ninh Tư Ngữ cảm giác được sự kỳ lạ ở phía sau, không khỏi quay đầu nhìn, kinh hỉ nói: “Diệp dược sư, có hi vọng?”