Cho dù hắn tiêu hao ở trong đại quân Cốt Ma rất lớn, nhưng mà vừa rồi uy lực một gậy kia cũng không yếu hơn so với một gậy trước đó.
Cùng một chiêu thức, mình bị trấn áp, chỉ có thể nói thực lực của đối phương đã mạnh hơn!
“Cũng mệt nhọc hai ngày rồi, còn có sức đùa giỡn uy phong. Nếu như ta là ngươi, thì sẽ thành thật một chút. Mặc dù lời nói của Tống Ngọc không dễ nghe, nhưng mà không sai. Ta đã từng khuyên ngươi, nhưng ngưoi khư khư cố chấp, hại tính mạng của mọi người.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Người khác câm như hến, nhưng mà lại có đồng cảm thật sâu với lời nói của Diệp Viễn.
Mắt Chu Úc muốn phun ra lửa, cắn răng nói: “Ngươi được lắm! Đợi ta khôi phục nguyên khí, chúng ta lại tính nợ!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Luôn sẵn sàng đón tiếp.”
Một thời gian tiếp đó, tất cả mọi người đều khôi phục nguyên khí.
Mặc dù Chu Úc nói đe dọa thế, cũng vô cùng khó chịu với Diệp Viễn, nhưng mà hắn cũng hiểu, thực lực của Diệp Viễn đủ để đánh với hắn, rất hữu dụng đối với việc đột phá đại quân Cốt Ma.
Có thù gì, đợi xử lý được đại quân Cốt Ma này rồi nói.
Quả nhiên, hai tháng sau, lại có một số người tới, rất nhanh số người lại khôi phục thành hơn năm mươi người.
Mà mấy người đến sau này, thực lực của ai cũng không kém.
Những người này bởi vì gặp cơ duyên nên mới dây dưa lâu như vậy, đương nhiên thực lực rất mạnh.
Có điều, Diệp Viễn cũng không có ý xông vào, mãi cho đến khi trôi qua hai tháng nữa, nhân số vượt qua bảy mươi người, Diệp Viễn mới chậm rãi đứng dậy.
“Bây giờ, ta muốn xông vào đại quân Cốt Ma này, có ai nguyện ý đi cùng không?” Diệp Viễn cất cao giọng nói.
Chu Úc không hề động, chỉ cười lạnh nói: “Ha ha, nói không đi là ngươi, nói muốn đi cũng là ngươi. Bây giờ, chẳng qua chỉ nhiều hơn mười người, ngươi lại dám xông vào đại quân Cốt Ma?”
Diệp Viễn nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ta và ngươi không giống nhau.”
Sắc mặt Chu Úc trầm xuống, cười lạnh nói: “Chúng ta có cái gì không giống nhau? Ngươi thật sự cho rằng, thực lực của ngươi đã áp đảo ta? Mọi người đừng nghe hắn, hắn và ta nhiều lắm là người tám lạng kẻ nửa cân, ta không xông qua nổi, lẽ nào hắn có thể xông qua?”
Người khác đều hai mặt nhìn nhau, không biết nên đi hay ở lại.
Dù sao, những người từng trải qua một lần kia đều có bóng ma trong lòng.
Nhìn thấy biểu cảm của người khác, trên mặt Chu Úc cười nhạt.
Ta xem ngươi chơi thế nào!
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Lần này, xông vào đại quân Cốt Ma, tiểu đội của chúng ta đi xung phong. Người khác, phối hợp tác chiến ở phía sau là được.”
Hắn nói ra lời này, người khác đều chấn kinh.
Lúc Chu Úc dẫn bọn họ xông vào đại quân Cốt Ma, đều là để người khác đi xung phong.
Mặc dù thực lực của hắn mạnh nhất, nhưng thật ra không tính là người bỏ công sức lớn nhất.
Những người khí vận chi tử bị Cốt Ma giết kia, mới là người bỏ sức lớn nhất.
Bọn họ hấp dẫn tối đa sự tấn công.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Viễn lại nói bản thân mình đi xung phong, đó có nghĩa là, Cốt Ma hắn phải đối mặt cũng là Cốt Ma có thực lực mạnh nhất.
“Tiểu tử này, sẽ có lòng tốt như thế sao?”
“Thực lực của hắn không tệ, nhưng mà cũng chưa đến mức tự đặt mình vào chỗ hiểm đi?”
“Đây… Chắc không phải là có âm mưu quỷ kế gì đó chứ?”
…
Nghe được lời Diệp Viễn nói, phản ứng đầu tiên của mọi người đó chính là có vấn đề.
Dù sao loại chuyện hại nhiều hơn lợi này, là ai cũng sẽ không đi làm.
Đương nhiên, Diệp Viễn cũng không phải người tốt gì, tự nguyện đặt mình vào chỗ hiểm.
Chỉ là, hắn không xung phong, cho dù có nhiều người hơn nữa, cũng không thể nào xông qua được.