Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão giả nhíu nhíu mày, hiển nhiên trong lúc nhất thời không nhận ra được Vương Tùng.

“Ngươi là học viên của học phủ Võ Mông à?” Ông lão nghi hoặc nói.

Vương Tùng tiến lên cúi chào, nói: “Học trò Vương Tùng, đệ tử của Vương gia tại Minh Dương Thành, là học viên nội viện của doanh trại Địa Tự, may mắn được học khóa điều chế thuốc của Tiêu lão sư.”

Lão giả chợt nói: “Thì ra là như vậy, nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài phải không? Vì sao lại xảy ra xung đột với Vạn Bảo Lâu rồi?”

Vương Tùng nghe xong không khỏi cả kinh, vội vã chỉ vào Diệp Viễn nói: “Lão sư đừng hiểu lầm, không phải ta xảy ra xung đột với Vạn Bảo Lâu, mà là tên tiểu tử kia giết chết đệ đệ của ta, ta tới tìm hắn để báo thù! Hắn chỉ là khách khanh luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu tại Côi Sơn Thành, cũng không tính là người của Vạn Bảo Lâu...”

Hắn biết, vị trước mắt này chính là thủ tịch luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu tại Võ Mông Vương Thành!

Lão giả này chính là Tiêu Phong đi đường xa đến!

Chính mình chạy đến Vạn Bảo Lâu để giết người, hơn nữa lại bị hắn bắt gặp, nếu không giải thích rõ ràng làm sao được?

Địa vị của vị này tại Võ Mông Vương Thành quá cao, thậm chí ngay cả học phủ Võ Mông cũng mời mọc hắn làm khách tọa lão sư.

Hắn đối phó Vạn Bảo Lâu, không chạm mặt lão sư thì không sao, nhưng mà bây giờ lại khư khư chạm mặt rồi!

Vương Tùng đang nói, phát hiện sắc mặt Tiêu Phong trở nên đặc biệt khó coi, còn tưởng rằng lão sư đang tức giận thay hắn cho nên trong lòng không tránh khỏi đắc ý một phen.

Hắn tin tưởng lão sư sẽ đứng về phía mình.

Dù sao, Diệp Viễn cũng không tính là người của Vạn Bảo Lâu, mà mình thì được tính là môn sinh của lão sư.

“Tên của hắn có phải là Diệp Viễn?” Tiêu Phong trầm mặt hỏi.

Vương Tùng đang nói, bỗng nhiên bị Tiêu Phong đánh gãy không khỏi cứng lại, gật đầu nói: “Không sai, hắn tên là Diệp Viễn.”

Tiêu Phong biến sắc, cũng không tiếp tục để ý đến Vương Tùng, vội vã đi tới trước mặt Diệp Viễn, vui vẻ nói: “Ngươi chính là Diệp Viễn, Diệp tiểu huynh đệ?”

Tất cả mọi người hoá đá toàn tập!

Một cường giả Quy Khư Thần Cảnh gọi Diệp Viễn là tiểu huynh đệ?

Người rung động nhất không gì sánh bằng là Vương Tùng.

Người khác không biết Tiêu Phong, nhưng lại biết địa vị của Vương Tùng tại Võ Mông Vương Thành.

Ngay cả phủ thành chủ cũng phải cầu cạnh hắn nhiều!

Tại Võ Mông Vương Thành, không thể nói rằng đưa tay hốt một nắm là bắt được một đám cường giả Quy Khư Thần Cảnh, nhưng dù sao thì vẫn có một ít.

Nhưng mà Đan Thần tam tinh đỉnh phong thì lại có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Ngay cả Vương Tùng cũng phải có đầy đủ lễ độ đối với vị lão sư này.

Nhưng mà hiện tại lão sư của hắn lại xưng huynh gọi đệ với Diệp Viễn.

Điều này thật sự quá ngược đời rồi!

Bên trong giọng nói kia, thậm chí còn mang theo một tia... tôn kính!

Không sai, chính là tôn kính!

Diệp Viễn không biết Tiêu Phong, cũng nhìn không ra sâu cạn của hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi chính là Đan Thần tam tinh do Vạn Bảo Lâu phái tới?”

Tiêu Phong sững sờ, nói: “Ngươi biết ta muốn tới đây? Lão phu là Tiêu Phong, là thủ tịch luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu. A... cũng là khách tọa lão sư của học phủ Võ Mông.”

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Viễn quét về phía Vương Tùng, Tiêu Phong bổ sung thêm một câu.

Hắn vô cùng kinh ngạc, thời điểm Diệp Viễn nhìn thấy hắn, trong ánh mắt không hề có một chút vẻ bất ngờ nào, giống như hết thảy đều nằm trong dự liệu.

Đan Thần tam tinh, cho dù là một tên Đan Thần tam tinh bình thường cũng rất ít người chịu hạ tôn nghiêm của mình để đi tới những nơi như Côi Sơn Thành thế này.

Diệp Viễn liếc mắt nhìn hắn, nói: “Trên người ngươi có mang đan dược chữa trị vết thương hay không?”

Tiêu Phong lại sững sờ, nhưng mà nhìn thấy Dương Duệ đang bị thương nặng, rất nhanh hắn đã hiểu được, lập tức lấy ra một viên đan dược trên người đưa cho Diệp Viễn.

"Dược lực của Thần Đan tam tinh hắn không chịu nổi, trên người ta chỉ có viên Thần Dũ Đan nhị tinh thượng phẩm này thôi. Dược lực có hơi mạnh, ngươi cho hắn ăn vào nửa viên đi.” Tiêu Phong có chút lúng túng nói.

Tiêu Phong thân là Đan Thần tam tinh đỉnh phong, trên người làm sao có thể mang nhiều đan dược nhị tinh như vậy, điều đó thật sự quá mất mặt.

Viên Thần Dũ Đan nhị tinh thượng phẩm này đã phải là đan dược kém nhất trên người hắn.

Diệp Viễn nhận lấy Thần Dũ Đan, tách đan dược thành hai nửa, sau đó cho Dương Duệ ăn vào, nói: “Đa tạ Tiêu Phong đại sư!”

Tình cảnh này làm cho tất cả mọi người đều hâm mộ không ngớt.

Đó chính là Thần Đan nhị tinh thượng phẩm đấy, cho dù có tiền thì ở Côi Sơn Thành này cũng mua không ra.

"Rốt cuộc tên Diệp Viễn này có lai lịch gì, lão giả kia chính là thủ tịch luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu! Nhân vật lớn như vậy mà lại cư xử khách khí với một tên tiểu bối như thế!”

"Nói cho cùng, tên Diệp Viễn này thật sự vô cùng thần bí. Một tên Động Huyền trung kỳ nho nhỏ mà lại hàng phục được một con Ác linh nhị tinh trung kỳ.”

“Đúng vậy, còn có Dưỡng Nguyên Đan! A, các ngươi nói xem... lão giả này sẽ không phải là vì Dưỡng Nguyên Đan mà đến đấy chứ?”

“Rất có khả năng! Đan dược này quá lợi hại, Vạn Bảo Lâu không thể không động lòng. Khà khà, người của Vương gia hung hăng càn quấy, lần này lại chính là đá phải tấm sắt rồi!”

...

Đám người nghị luận sôi nổi, ngược lại cũng đã đoán được đến tám chín phần.

Chỉ là bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, thật ra Tiêu Phong đến tìm Diệp Viễn là vì muốn học cách luyện chế Dưỡng Nguyên Đan từ hắn.

Một Đan Thần tam tinh đỉnh phong lại tìm Đan Thần nhất tinh học cách luyện đan, điều này nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng.

Một bên, sắc mặt Vương Tùng khó coi cực kỳ, hắn biết, hôm nay đã không còn cách nào giết được Diệp Viễn rồi.

Nhưng mà Tiêu Phong đang ở đây, hắn lại không dám rời đi, lúc này thật sự lúng túng vô cùng.

Buồn cười, trước đó hắn còn nói muốn dỡ bỏ Vạn Bảo Lâu, giết Diệp Viễn, hiện tại mới phát hiện lời nói ra quá mạnh miệng, bây giờ muốn thu lại cũng thu không được.

Đan dược mà Tiêu Phong luyện chế xác thực rất lợi hại, thương thế trên người Dương Duệ rất nhanh đã có chuyển biến tốt.

Hắn chật vật đứng lên, cung kính làm một cái đại lễ với Tiêu Phong, nói: "Lâu chủ Dương Duệ tại Côi Sơn Thành bái kiến Tiêu trưởng lão!”

Nội tâm hắn cũng khiếp sợ cực kỳ, trước đó hắn vẫn còn nửa tin nửa ngờ lời nói của Diệp Viễn, thật sự không nghĩ rằng phía trên đã phái nhân vật hàng đầu như Tiêu Phong đến đây rồi!

Dương Duệ biết rõ, Tiêu Phong này chính là trụ cột của Vạn Bảo Lâu tại Võ Mông Vương Thành.

Trong lòng hắn vẫn còn đang âm thầm phỏng đoán, chắc không phải Tiêu trưởng lão cũng luyện chế không ra Dưỡng Nguyên Đan đấy chứ?

Rất có khả năng!

Nếu như Tiêu trưởng lão có thể luyện chế ra được thì có lẽ phía trên cũng sẽ không phái người lại đây rồi.

Càng nghĩ Dương Duệ lại càng thấy khiếp sợ.

"Ừm, Dương lâu chủ cực khổ rồi.”

Tiêu Phong chỉ nhàn nhạt gật gật đầu với Dương Duệ, đây cũng là vì để ý đến mặt mũi của Diệp Viễn.

Bình thường, căn bản Dương Duệ cũng không có tư cách nhìn thấy được hắn.

Tiêu Phong lại chuyển hướng sang Diệp Viễn, hỏi: “Diệp tiểu huynh đệ, không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Một bên là môn sinh của hắn, một bên là Vạn Bảo Lâu, đương nhiên hắn phải làm rõ sự tình, không thể xử trí một cách tùy tiện.

Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Thị phi đúng sai, toàn bộ Côi Sơn Thành đều rất rõ ràng. Cái chết của đệ đệ hắn cũng là vì gieo gió gặt bão, không thể trách người khác!”

Dứt lời, Diệp Viễn nói đơn giản chuyện của Vương gia một lần, Tiêu Phong nghe xong cũng nhíu mày không thôi.

Tiêu Phong nhìn Vương Tùng một chút, cau mày nói: “Vương Tùng, không biết ngươi còn lời gì để nói?”

Sắc mặt Vương Tùng rất khó coi, trong tin tức của Trần Vĩnh Niên làm sao có khả năng cặn kẽ được như vậy, chỉ nói là Diệp Viễn sát hại đệ đệ của hắn một cách tàn nhẫn như thế nào.

Hắn nhất thời giận dữ, lập tức trực tiếp giết tới.

Nhưng lại không ngờ ngọn nguồn sự tình lại là như vậy.

Nhưng mà trong nội tâm của hắn cũng không cảm thấy Vương Túc đã làm sai điều gì.

Đệ đệ hắn muốn giết người thì hẳn là ngươi nên thò đầu ra cho hắn giết!

Nhưng mà, trong lúc này, hắn cũng không thể không cúi đầu.

Hắn biết, không thể đắc tội vị trước mắt này được!

Về phần Diệp Viễn, cũng chỉ có thể suy tính kỹ càng hơn.

"Vâng... là học trò đã không biết rõ ngọn nguồn sự tình, lúc đó chỉ nghe tin đệ đệ bị giết cho nên trong lòng phẫn hận không ngớt liền trực tiếp giết tới." Vương Tùng không cam lòng nói.

“Nếu là do ngươi không phải, vậy thì xin lỗi Diệp tiểu huynh đệ một tiếng, sau đó cứ như vậy mà bỏ qua đi!” Tiêu Phong nhàn nhạt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK