Sâu trong ánh mắt Thư Vận Thanh tràn đầy vẻ kinh ngạc!
Thực lực của hắn ngang bằng với Hà Đại Giang, thắng bại năm mươi năm mươi. Ngao Khiên đã có thể đánh bại Hà Đại Giang, thì đương nhiên Ngao Khiên cũng có thể đánh bại hắn.
Không ngờ thực lực của tên thuộc hạ của Diệp Viễn này lại mạnh đến như vậy.
Thư Vận Thanh trầm mặc một hồi lâu, nhưng vẫn tiến lên phía trước chắp tay với Diệp Viễn nói: "Cơ lão đệ, lần này… Thư mỗ ta xin đa tạ!”
Diệp Viễn cười nói: "Thư cung chủ không cần khách sáo, có Băng Diễm Huyền Hoàng Chi làm thù lao thì coi như chúng ta đã hòa nhau.”
Khóe miệng Thư Vận Thanh hơi giật giật, hắn và Đinh Chiêm Quốc đã tốn nhiều công sức như vậy, nhưng không ngờ cuối cùng lại hời cho Diệp Viễn.
Tuy nhiên, hắn cũng biết rằng nếu không có sự tham gia của ba tướng mạnh dưới trướng của Diệp Viễn thì có lẽ bây giờ hắn đã gục ngã rồi.
Bây giờ, Ngao Khiên trực tiếp vượt qua Hà Đại Giang, Đinh Chiêm Quốc hoàn toàn được giải phóng, chốc lát thực lực của hai bên đột nhiên đảo ngược.
Tình huống này, ngay cả sau khi Diệp Viễn có gia nhập chiến đoàn, thì hắn cũng không ngờ tới.
Thư Vận Thanh nuốt một viên đan dược xuống, rồi từ từ khôi phục lại vết thương, nhìn Hà Đại Giang đang cười lạnh ở phía đằng xa mà nói: "Hà Đại Giang, khí số của ngươi xem như đã tận, e rằng ngươi chưa từng nghĩ đến kết quả như vậy đúng không?”
Vẻ mặt của Hà Đại Giang trở nên vô cùng khó coi, hắn hừ lạnh: "Hôm nay bổn tọa âm thầm lật thuyền, nhưng các ngươi muốn giữ bổn tọa lại, e rằng cũng không dễ vậy đâu?”
Thư Vận Thanh nói: "Cho dù có giữ lại được hay không, thì lần này sông núi của Hạo Thiên Cung và Thất Tuyệt Thành cũng chấm dứt rồi!”
Hai thánh địa cực kỳ lớn đối kháng nhau, trận chiến long tranh hổ đấu này không thể không xảy ra được. Chỉ cần sơ sẩy một cái thì thậm chí sẽ có một bên sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng vào lúc này, Diệp Viễn nhìn Hà Đại Giang như cười mà không phải cười nói: "Không giữ được sao? Lão Đinh, theo như ta biết, ngươi còn có một chiêu tên Áp Tương Đế trận pháp vẫn chưa dùng đến mà?”
Ngay sau khi lời này được nói ra, thì sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Trận pháp mạnh nhất của Đinh Chiêm Quốc không phải là Huyền Thiên Cửu Đẩu Trận mà là trận pháp hắn đã dùng để đấu với Lục Lâm Phong năm đó tên là Lạc Vũ Thiên Ngấn Trận!
Trận pháp này vô cùng huyền diệu, năm đó nó còn gây không ít phiền phức cho Lục Lâm Phong.
Giờ đây Lục Lâm Phong đã lên trình độ cao, sớm đã không xem Đinh Chiêm Quốc ra gì nữa. Nhưng chiêu này cũng đủ dùng để đối phó với Hà Đại Giang và những người khác.
Đinh Chiêm Quốc lắc đầu nói: "Nếu hắn muốn chạy trốn, thì Lạc Vũ Thiên Ngấn Trận cũng không cản được.”
Hà Đại Giang bật cười khi nghe những lời đó: "Cơ tiểu tử, ngươi coi lão phu ta là kẻ ngốc mà ở lại đây chết cùng các ngươi sao? Được rồi, ta không tiếp nữa, lão phu phải đi rồi, nếu ai trong các ngươi muốn giữ lão phu lại, thì cứ việc thử xem!”
Mặc dù Ngao Khiên đã đánh bại Hà Đại Giang, nhưng đó chỉ là nhờ từng tính toán cẩn thận mà thôi. Nếu lại một lần nữa, thì Hà Đại Giang chắc chắn sẽ thận trọng và không để cho Ngao Khiên thừa cơ hội nữa.
Hơn nữa Hà Đại Giang một lòng muốn chạy trốn nên thật sự rất khó ngăn cản.
Muốn giết chết cường giả Hư Huyền thì quả là còn khó hơn lên trời.
Nói xong, trong chốc lát Hà Đại Giang biến thành một luồng ánh sáng, cố gắng chạy trốn.
"Lão Ngao!”
Không cần Diệp Viễn nhắc nhở, thì Ngao Khiên đã chặn lại, hai người lại giao chiến lần nữa.
Diệp Viễn nói: "Lão Đinh, Lạc Vũ Thiên Ngấn Trận đương nhiên không thể giữ Hà Đại Giang lại được, nhưng nếu cộng thêm trận pháp của ta, thì lão ta có mọc thêm cánh cũng khó mà bay được! Bây giờ việc lão phải làm là chiến đấu với lão Ngao, kéo lão lại cho ta!”
Đinh Chiêm Quốc không khỏi ngạc nhiên nhìn sang Diệp Viễn, không biết hắn lấy đâu ra tự tin như vậy. Nhưng hắn cũng hận Hà Đại Giang đến tận xương tủy nên không cam tâm thả lão ta đi như vậy.
Hắn gật đầu ngay lập tức, Lạc Vũ Thiên Ngấn Trận lặng lẽ hình thành, bao phủ lấy ba người Hà Đại Giang.
Với sự phối hợp của trận pháp của Đinh Chiêm Quốc thì trong chốc lát áp lực đè nén lên Ngao Khiên giảm đi rất nhiều.
Hà Đại Giang như rơi vào vũng lầy, trong chốc lát lão ta không phân thân ra được.
Còn ở đằng kia, ba người Thư Vận Thanh cũng liều mạng kéo Ngô Viễn Kiều và Nhạc Tân Bình lại, không để cho họ có một chút cơ hội thoát thân nào.
“Lục Nhi, hộ pháp thay ta để ta bố trí trận pháp!” Diệp Viễn nghiêm nghị nói.
"Vâng, thiếu gia!”
Trong những năm qua, đây là ngày hạnh phúc nhất của Lục Nhi.
Nàng có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày nào đó mình cũng có thể bước vào Đạo Huyền Cảnh.
Nhớ năm đó ở trong Diệp phủ, Lục Nhi thậm chí còn không biết đến khái niệm Đạo Huyền Cảnh là gì.
Bây giờ, cuối cùng nàng cũng có thể giúp thiếu gia rồi!
Lục Nhi đã biết vị thiếu gia này không còn là vị thiếu gia ban đầu nữa, nhưng trong lòng nàng thật ra thích vị thiếu gia này hơn một chút.
Vị thiếu gia này dịu dàng, ân cần, sẽ vì nàng mà tức giận, thậm chí là giết người!
Năm đó, Diệp Viễn đã chiến đấu với Lâm Thiên Thành, với sức của một mình mà thách thức các quy tắc của toàn bộ học viện Đan Võ, sao mà Lục Nhi không cảm động được chứ?
Khi đó, Diệp Viễn thâm nhập vào Rừng Sâu Vô Biên, cửu tử nhất sinh, chính là vì tìm linh dược cho Lục Nhi, sao mà Lục Nhi có thể không cảm mến được chứ?
Hơn nữa, bây giờ vị thiếu gia này vẫn là con trai của lão gia và phu nhân, không phải sao?
Bởi vậy, người vẫn là thiếu gia của mình!
Lục Nhi nhìn bộ dáng bận rộn của Diệp Viễn, ánh mắt nàng chuyển động.
Chỉ cần có thể âm thầm nhìn thiếu gia từ đằng sau thì đã đủ rồi!
Đương nhiên, Diệp Viễn không biết tâm tư của Lục Nhi, hắn đang dốc toàn lực bố trí trận pháp!
Trận pháp là một loại vật kiểu bốn lạng đẩy ngàn cân, nên mặc dù cảnh giới của Diệp Viễn không cao nhưng hoàn toàn có thể dựa vào trận pháp để giết chết kẻ địch.
Tất nhiên, với thực lực hiện tại của hắn, việc bố trí trận pháp này vẫn còn quá miễn cưỡng.
Chưa kể đến việc tốn kém, quan trọng hơn là mất quá nhiều thời gian.
Trong một cuộc chiến thực sự, thì nó sẽ không có tác dụng gì.
"Trận pháp tam quyển" của Lục Lâm Phong được để trong bia đá Hạo Thiên, Diệp Viễn là chủ nhân của tấm bia đá Hạo Thiên, lại là trận đế cấp chín, nên việc lĩnh ngộ “Trận pháp tam quyển” đương nhiên không mất nhiều thời gian.
Sau "Trận pháp tam quyển", Lục Lâm Phong phải có một cơ duyên khác thì mới có thể đạt đến trình độ như bây giờ.
Nhưng Tu La Mê Huyễn Trận thực sự là một trận pháp thần kỳ, có uy lực cực kỳ mạnh mẽ.
Diệp Viễn đang ngồi trên tấm bia đá Hạo Thiên, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội cảm ngộ trận pháp.
Qua nhiều năm nay hắn có được bia đá Hạo Thiên, từng nhiều lần suy diễn Tu La Mê Huyễn trận ra biến thành một đại trận pháp khác.
Đại trận pháp đủ để tiêu diệt cường giả Hư Huyền!
Tất nhiên, đây là điều hắn đã đạt được sau khi có được Nhật Nguyệt Thiên Đồng.
Diệp Viễn đã tích hợp ảo ảnh của Nhật Nguyệt Thiên Đồng vào trong trập pháp này, giúp tăng sức mạnh của trận pháp lên gấp bội!
"Cửu Huyễn Linh Thiên Sát Trận, thành!”
Diệp Viễn hét lên một tiếng, một đại trận pháp đột nhiên sáng lên, bao phủ mọi người vào trong.
Một khi trận pháp hình thành, thì cả người Diệp Viễn sẽ mệt lả.
Vẻ mặt của Đinh Chiêm Quốc biến sắc, úp úp mở mở nói: "Cái này... cái này… chẳng lẽ đây là Đại Tu La Mê Thần Trận của Lục Lâm Phong sao?”
Có thể nói người hiểu rõ Lục Lâm Phong nhất trên đời này không ai khác ngoài Đinh Chiêm Quốc.
Đã nhiều năm như vậy, hắn luôn theo bước chân của Lục Lâm Phong. Mặc dù hai người càng đuổi càng xa, nhưng nghiên cứu của Đinh Chiêm Quốc về Lục Lâm Phong là kỹ lưỡng nhất.
Trận pháp này đem đến cho hắn một cảm giác rất quen thuộc!
Diệp Viễn cười nói: "Trận pháp này là do ta tự tạo ra, cũng được xem như có nguồn gốc từ Tu La Mê Huyễn Trận của hắn. Tuy nhiên, nó khác với Đại Tu La Mê Thần Trận của hắn.”
Trong trận pháp, ba người Hà Đại Giang đột nhiên cảm thấy hoa mắt, tất cả các đối thủ bỗng nhiên biến mất!