Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Đại Giang sửng sốt, hắn biết mình đã rơi vào huyễn cảnh!

Không biết đã bao nhiêu năm hắn chưa rơi vào huyễn cảnh rồi!

Lực lượng pháp tắc lớn mà cường giả Hư Huyền lĩnh hội được gần như có thể nhìn thấu một số huyễn cảnh.

Nhưng hiện tại, hắn quả thực đã rơi vào huyễn cảnh!

"Lẽ nào ảo trận này là do Cơ tiểu tử tạo ra sao? Từ lúc nào mà trình độ trận đạo của hắn lại đáng sợ như vậy rồi?” Hà Đại Giang ngạc nhiên hỏi.

Căn cứ vào đại trận trước mặt này, trình độ trận đạo của Diệp Viễn e rằng đã vượt qua cả Đinh Chiêm Quốc, hắn làm sao có thể không kinh ngạc được?

Sau khi sửng sốt, Hà Đại Giang cười lạnh nói: "Có điều... chỉ có ảo trận này mà muốn làm khó bản tọa thì đúng là suy nghĩ viển vông!”

Nói xong, Thần Vương lĩnh vực của Hà Đại Giang mở ra, một thanh trường đao nguyên lực màu đen to lớn lập tức ngưng tụ thành hình.

"Cho dù lĩnh ngộ trận đạo của ngươi có đạt tới Hư Huyền Cảnh nhưng suy cho cùng thì cảnh giới đặt ở đó! Chỉ cần bản tọa dùng lực phá trận, ta không tin chỉ dựa vào ngươi có thể ngăn chặn được bản tọa! Phá Diệt Bá Đao!”

Trong lúc nói, Hà Đại Giang cũng điều khiển trường đao mang theo khí thế chưa từng thấy chém vào một điểm trong không gian!

Cường giả Hư Huyền Cảnh tập trung tất cả lực lượng tấn công vào một điểm nên không cần nghĩ cũng biết được nó đáng sợ biết bao nhiêu.

"Ầm!”

Khi đao này vừa hạ xuống, đại trận xuất hiện chấn động kịch liệt.

Hà Đại Giang thấy thế, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười lạnh. Kết quả là đúng như những gì hắn dự đoán.

Đại trận này hoàn toàn không chịu được một chưởng toàn lực của hắn!

Hay nói cách khác, có bao nhiêu người trong toàn bộ Thần Vực có thể chịu được một chưởng toàn lực của hắn?

Trong lúc hắn đang đắc ý thì một luồng sát khí vô cùng đáng sợ đột nhiên ập đến.

Hà Đại Giang gần như không kịp phản ứng, ngay lập tức đẩy nguyên lực hộ thể đến tối đa.

Chỉ nghe thấy một tiếng "ầm", thân thể của Hà Đại Giang như diều đứt dây văng ra xa.

Đám người Thư Vận Thanh đang kịch đấu bên này bị cảnh tượng bất ngờ xảy ra này dọa sợ buộc phải dừng lại giao đấu.

Bọn họ không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, Hà Đại Giang cường đại như thế sao có thể bị trọng thương thành như vậy?

Lúc này, Hà Đại Giang đang nằm trên mặt đất ở đằng xa không biết sống chết ra sao. Nhưng từ hơi thở yếu ớt có thể thấy hắn sắp không xong rồi.

Đinh Chiêm Quốc nhìn Diệp Viễn với ánh mắt như gặp quỷ, hắn không hiểu tại sao một trận pháp bố trí theo cảnh giới Đạo Huyền tầng một lại có thể khiến Hà Đại Giang trọng thương nặng như vậy?

“Ngươi… rốt cuộc ngươi đã làm gì vậy?” Đinh Chiêm Quốc hoảng sợ hỏi.

Chiến tích như vậy quả thực quá kinh người.

Cho dù là Thư Vận Thanh, lúc này vẻ mặt cũng biến hóa liên tục.

Cảm giác mà Cơ Thanh Vân mang lại cho mọi người kể từ khi hắn trở về thực sự quá kỳ lạ.

Nhân vật như Hà Đại Giang, cho dù là người mạnh nhất trong tám thánh địa siêu cấp cũng không dám nói mình có thể dễ dàng đánh trọng thương hắn.

Nhưng Diệp Viễn đã làm được!

Diệp Viễn nhún nhún vai nói: "Không phải ta làm cái gì, mà là hắn đã tự làm gì. Tên này tự cho mình là thông minh, nghĩ rằng có thể dùng lực phá trận, kết quả dùng chiêu mạnh nhất của hắn tự đả thương chính mình.”

"Tự… tự cho mình là thông minh? Không dùng cách phá trận này, vậy dùng cách nào được chứ?” Đinh Chiêm Quốc tò mò hỏi.

"Trước mắt Cửu Cửu Huyễn Linh Thiên Sát Trận này của ta còn chưa hoàn thiện, chức năng của sát trận cũng chưa phải là mạnh nhất, nhưng uy lực của khốn trận và ảo trận cũng không thể coi thường. Lấy cái tên "Cửu Cửu" bởi vì trận pháp này ngầm hợp ý trời. Cửu là gốc nhưng cũng là ngọn, là tận cùng nhưng cũng là bắt đầu, là sự kế thừa cái trước, gợi mở cái sau. Tuy đao ý của hắn rất mạnh, nhưng trận pháp này vốn là âm dương song hành, nó đến từ đâu, thì nó đi về đó. Hắn dùng chiêu thức của chính mình để làm trọng thương chính mình thì trách ai được?” Diệp Viễn cười nhẹ nói.

Chỉ là nụ cười của hắn lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Võ giả dùng sức mạnh phá trận và tập trung toàn bộ sức lực vào một điểm, đây là lẽ thường. Diệp Viễn thì làm ngược lại, đưa ra ý tưởng âm dương luân hồi trong trận pháp nếu võ giả không biết thì rất dễ trúng chiêu.

Một trận pháp bí ẩn như vậy chỉ mới hoàn thành một nửa, một khi hắn có thể hoàn thiện nó thì sẽ khủng khiếp đến mức nào?

Thật ra Diệp Viễn không nói một số điều, với thực lực của Hà Đại Giang, chỉ cần hắn không vận toàn lực tập trung vào một điểm, mà dùng lĩnh vực đao tiêu mòn trận pháp thì trận pháp này cũng không chống đỡ được lâu.

Dù sao cảnh giới của Diệp Viễn là ở đó và hắn không thể khiến Cửu Cửu Huyễn Linh Thiên Sát Trận trở nên bất khả xâm phạm.

Nhưng Diệp Viễn đoán đúng, Hà Đại Giang nhất định sẽ nghĩ chỉ cần tập trung tinh lực đến một điểm là có thể phá trận pháp.

Quả nhiên, Hà Đại Giang rất gian trá.

Nhưng mà, Diệp Viễn cũng rất xúc động, bia đá Hạo Thiên quả thực đáng sợ.

Cửu Cửu Huyễn Linh Thiên Sát Trận này, chỉ cần cảnh giới của hắn đạt tới thì nhất định sẽ là một cỗ máy giết người ghê gớm!

Khi đó, điểm yếu không đủ vững chắc của trận pháp cũng sẽ không còn nữa.

Diệp Viễn nhìn hai người Ngô Viễn Kiều như cười như không nói: "Hai người các ngươi tự mình giải quyết, hay là để chúng ta cùng nhau động thủ?”

Ngô Viễn Kiều và Nhạc Tân Bình đã bị sốc bởi thủ đoạn của Diệp Viễn từ sớm, cường đại như Hà Đại Giang vậy mà cũng bị làm cho biến thành bộ dạng này!

"Cơ Thanh Vân, ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi vẫn luôn cứ cắn ta không buông? Chỉ cần ngươi buông tha cho ta rời đi, ân oán của chúng ta sẽ xóa bỏ! Ngô Viễn Kiều ta có thể thề rằng từ nay về sau ta sẽ không bao giờ gây rắc rối cho ngươi nữa!” Ngô Viễn Kiều bình tĩnh nói.

Diệp Viễn cười nói: "Không thù không oán sao? Huống huynh suýt chút nữa mất mạng ta không nói, từ khi vào Vạn Cổ Dược Viên, ngươi luôn lén lút theo sau chúng ta. Nếu có cơ hội, đừng nói với ta ngươi sẽ không xuống tay với ta! Chỉ là ngươi vẫn chưa có cơ hội này mà thôi!”

Sắc mặt Ngô Viễn Kiều vô cùng khó coi, trầm giọng nói: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”

Diệp Viễn bình tĩnh nói: "Tự mình phá đan điền đi thì có thể miễn chết cho ngươi!”

Mặt Ngô Viễn Kiều đen lại: "Ngươi!”

"Không muốn sao? Vậy thì không cần nói nữa! Ngao Khiên, động thủ!” Diệp Viễn không chút do dự mà ra lệnh.

Ngao Khiên không đối phó được với Hà Đại Giang, nhưng hắn lại thừa sức để đối phó với Ngô Viễn Kiều.

Cả hai đã lao vào chém giết, chỉ sau vài hiệp Ngao Khiên đã khiến cho Ngô Viễn Kiều luống cuống chân tay.

Khi Nhạc Tân Bình nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.

Hiện tại thực lực của hai bên hoàn toàn không ngang bằng, chênh lệch quá lớn!

"Xoạt...”

Nhạc Tân Bình không thể nhịn được nữa, xoay người bỏ trốn.

Thư Vận Thanh sớm đã nhìn thấy hắn, làm sao để cho hắn cơ hội chạy trốn?

Dù sao Thư Vận Thanh cũng là một cường giả ngang hàng với Hà Đại Giang, mặc dù lúc này hắn đang bị thương nặng, nhưng cũng quá đủ để đối phó với Nhạc Tân Bình.

Ngay sau đó, thế bại của hai người đã rõ.

"Thái Thương, giết Hà Đại Giang đi! Tên này không phải thứ tốt đẹp gì, giữ lại cũng chỉ là một tai họa!” Diệp Viễn phân phó.

Khương Thái Thương đang chuẩn bị ra tay, một vài bóng người gào thét mà tới, một loạt mũi kiếm từ nhiều phía đánh tới giết Ngao Khiên và Thư Vận Thanh.

Mũi kiếm này quá sắc bén, ngay cả Ngao Khiên cũng không thể không tạm tránh mũi nhọn.

Nhìn thấy người tới, vẻ mặt của Diệp Viễn trầm xuống.

Người tới không phải ai khác mà chính là Tôn Mạn!

Sự xuất hiện của Tôn Mạn vào thời điểm này không phải là một tín hiệu đáng mừng.

Bên cạnh Tôn Mạn còn có một người áo đen. Diệp Viễn không khỏi cau mày khi nhìn thấy tên hắc y nhân này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK