Lúc này, hai người Diệp Viễn và Vũ Dĩnh, trực tiếp coi Vương Tiễn thành không khí.
Diệp Viễn không gây sự, nhưng cũng sẽ không sợ chuyện.
Đương nhiên, người ta đã ức hiếp đến cửa rồi, hắn tất sẽ không có đạo lý lùi bước.
“Ha ha, đến Hắc Lân cũng không để ở trong mắt, thực sự là cuồng vọng vô biên! Hôm nay ta sẽ để ngươi xem một chút, thực lực của Hắc Lân mạnh bao nhiêu!” Vũ Dĩnh cười lạnh nói.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Thật sao, vậy thì ta phải xem kỹ một chút.”
Dưới đài, chủ tớ Giang Nguyên đang nhìn một màn này, không ngừng cười nhạt.
Thực lực Vũ Dĩnh mạnh bao nhiêu, bọn họ vô cùng rõ ràng.
Cho dù là thần đan cấp năm có độ khó cấp tám, hắn cùng từng luyện ra thần phẩm.
Tuy thực lực Diệp Viễn mạnh, nhưng mà đến cấp bậc Hắc Lân, khẳng định cũng đã đến cực hạn của hắn.
“Ha ha, quả nhiên là gia hỏa không coi ai ra gì, người như thế, căn bản không xứng ở lại Đan Thần Các!” Giang Nguyên cười lạnh nói.
Sau khi Giang Hoa bị đánh, hắn đi tìm Vũ Dĩnh, mời hắn xuất thủ giáo huấn Diệp Viễn.
Vũ Dĩnh vô cùng trung thành với Thanh Phong Đường, bình thường Giang nguyên cũng vô cùng chiếu cố hắn, quan hệ hai người rất tốt.
Giang Nguyên nói lại những lời kia cho Vũ Dĩnh nghe, đương nhiên hắn giận dữ, trực tiếp tới đây gây phiền phức cho Diệp Viễn.
Bây giờ, Vũ Dĩnh bị ngạo khí của Diệp Viễn kích động, Giang Nguyên nghe vào trong tai càng thêm tin tưởng lời Giang Hoa nói.
Thấy Diệp Viễn nhận đánh cược, trong lòng Giang Hoa vô cùng đắc ý.
“Gia chủ, ta nói không sai đúng không? Tiểu tử này, căn bản không để bất cứ ai vào mắt, huống chi chỉ là một quản gia nho nhỏ như ta.” Vẻ mặt Giang Hoa ủy khuất nói.
Giang Nguyên gật đầu nói: “Dám động thủ trên đầu thái tuế, thì phải nhận lấy hậu quả! Ta đã sắp xếp người ở ngoài thành chờ hắn, chỉ cần hắn vừa ra khỏi thành, thì chắc chắn phải chết!”
Giang Nguyên thân là trưởng lão Thanh Phong Đường, đương nhiên không phải hạng người nhân từ nương tay gì.
Diệp Viễn đánh quản gia của hắn, chẳng khác nào đánh vào mặt hắn, hắn sao có thể nhịn?
Huống chi, Diệp Viễn còn vũ nhục Thanh Phong Đường.
Giang Hoa nghe vậy vô cùng vui mừng, hiển nhiên hắn không ngờ được, gia chủ lại làm cẩn thận như vậy.
“Đa tạ gia chủ, xả cơn giận này cho ta!” Giang Hoa phấn khởi nói.
Trên đài, hai người đã chuẩn bị xong, đại chiến hết sức căng thẳng.
Trước đó, chưa từng có Luyện Dược Sư Tử Huyền khiêu chiến Luyện Dược Sư Hắc Lân.
Chênh lệch hai bên quá lớn, căn bản không có khả năng khiêu chiến.
Nhưng hôm nay, Diệp Viễn chỉ là Tử Huyền lại khiêu chiến Hắc Lân.
Hơn nữa Vũ Dĩnh, là người cực mạnh trong Luyện Dược Sư Hắc Lân.
“Tiểu tử, mở to con mắt của ngươi ra nhìn một chút xem cái gì mới gọi là cường giả đan đạo chân chính! Ngươi, còn non lắm! Hôm nay, sẽ khiến ngươi cút ra khỏi đại đế đô!” Vũ Dĩnh cười lạnh nói.
Thực ra trước đây, đánh giá của mọi người đối với thực lực của Diệp Viễn chính là Hắc Lân.
Chỉ là, cường giả đan đạo cấp bậc Hắc Lân, thực lực cũng chênh lệch rất lớn.
Người cường đại ở trong đó, rất nhiều năm về trước đã tiến vào Đạo Cảnh, căn bản không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
Đối với đan thần mà nói, Đạo Cảnh là một đường ranh giới, là một tầng thiên địa khác.
Chỉ là Vũ Dĩnh không biết, Diệp Viễn đã là Đạo Cảnh đại viên mãn.
“Được rồi, đừng phí lời, nếu khoác lác có thể luyện dược thì Thông Thiên Giới này ai cũng có thể làm Luyện Dược Sư.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Mặt Vũ Dĩnh tối sầm lại, trầm giọng nói: “Được lắm, mồm mép lanh lợi, lúc đấu đan, ngươi cũng phải cẩn thận đấy!”
Đột nhiên hồn lực mênh mông của Vũ Dĩnh bạo phát, cho người ta một loại cảm giác kinh tâm động phách.
Đi vào trạng thái luyện đan, cả người Vũ Dĩnh bộc lộ tài năng, cho người ta một loại cảm giác hùng hổ dọa người.