Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại, đại, đại, … Đại nhân, ngài tha cho ta đi! Bọn hắn mà nhìn thấy ta mang ngài đến, nhất định sẽ giết ta!”

Càng tới gần Đồ Long Bang, chân A Tứ đều muốn khuỵu xuống căn bản là một bộ dáng không muốn đi.

Long Chiến dẫn theo hắn, giống như là xách một con gà con.

Diệp Viễn nhìn hắn, tươi cười nói: “Lẽ nào ngươi không sợ ta giết ngươi?”

Măt A Tứ tối sầm, trực tiếp ngất đi.

Ở trong Hoàng thành này, võ giả Khuy Thiên Cảnh như A Tứ, chính là một tiểu nhân vật, chỉ có làm chân chạy việc vặt, sao dám đối chọi với Đồ Long Bang-một trong sáu đại thế lực.

Thân là một trong sáu đại thế lực, trụ sở của Đồ Long Bang mười phần khí thế.

Tấm hoành phi phía trên, viết ba chữ “Đồ Long Bang” rất có khí phách, rất bắt mắt.

Ngoài cổng lớn của trụ sở, năm sáu võ giả Khuy Thiên đỉnh phong đứng trấn giữ, một bộ dáng người lạ chớ gần.

Thấy Diệp Viễn lại gần, mặc dù biết Diệp Viễn là cường giả Quy Khư, nhưng mấy người căn bản cũng không để vào mắt, mắng: “Không biết đây là đâu sao? Cút ngay!”

Diệp Viễn mỉm cười, giơ tay lên chính là một kiếm.

“Răng rắc!”

Tấm biển có khắc “Đồ Long Bang” lập tức hoá thành bụi mịn.

Mấy tên thủ vệ bị hù cho giật mình, đột nhiên tỉnh ngộ, giận giữ hét: “Tiểu tử, ngươi muốn chết? Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?”

Bọn hắn đương nhiên không dám động thủ với Diệp Viễn, thế nhưng uy hiếp thì vẫn dám làm.

Bình thường, bọn hắn đều quen làm mưa làm gió.

Diệp Viễn quét mắt nhìn bọn hắn, thong thả nói: “Bảo đương gia các ngươi ra đây, ta có việc muốn tìm bọn hắn thương lượng.”

Sáu người ánh mắt trợn tròn, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si để nhìn Diệp Viễn.

Cái tên gia hoả này dám phá huỷ tấm hoành phi của Đồ Long Bang, không muốn chạy, lại còn đòi gặp đương gia, đây là chán sống rồi ư?

“Tiểu… Tiểu tử, ngươi chờ đó, có giỏi thì đừng có chạy!” Một thủ vệ nói

Diệp Viễn cười nói: “Yên tâm, sẽ không chạy.”

Thủ vệ kia đối với thủ vệ khác nói: “Các ngươi canh chừng hắn, đừng để cho hắn chạy mất, ta đi tìm ngũ đương gia tới!”

Không bao lâu, thủ vệ kia dẫn theo một đại hán lưng hùm vai gấu đi ra, thiết nghĩ chính là vị ngũ đương gia kia.

Cả người ngũ đương gia toàn cơ bắp, mơ hồ lộ ra ánh sáng, hiển nhiên là cao thủ luyện thể.

“Ngũ đương gia, chính là tiểu tử kia! Hắn vừa tới, không nói lời nào liền đập hoành phi của chúng ta!” Thủ vệ kia chỉ vào Diệp Viễn mách.

Hắn nhìn thấy Diệp Viễn, lập tức hét lớn: “Oanh! Tiểu tử nơi nào, dám đập biển hiệu của Đồ Long Bang ta, chịu chết đi! Bôn Lôi Liệt Thiên Quyền!”

Ngũ đương gia hiển nhiên là một tên lỗ mãng, không nói lời nào, một quyền trực tiếp hướng đến Diệp Viễn.

Lúc này, ngũ đương gia sáng rực, thân thể đúng là đã đến đệ tam chuyển hậu kỳ.

Thực lực luyện thể bậc này, gần như càn quét hết thảy.

“Oanh!”

Chỗ Diệp Viễn đứng trước đó, trực tiếp bị ngũ đương gia đập ra một cái hố lớn.

“Hừ! Tiểu tử không biết điều, lần này thành bánh thịt luôn nhé? Người đâu, dọn dẹp đi!” Ngũ đương gia vỗ vỗ bàn tay, kiêu ngạo nói.

“Ngũ…Ngũ đương gia, sau…phía sau!” Biểu tình thủ vệ như gặp quỷ, run run rẩy rẩy nói.

Ngũ đương gia đột nhiên chấn động, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện một thanh trường kiếm sắc bén, chỉ vào mi tâm hắn.

Trên mũi kiếm để lộ ra pháp tắc chi lực, khiến cho ngũ đương gia tim đập thình thịch.

Tốc độ thật dọa người!

Hắn là một tam chuyển kim thân hậu kỳ, thế mà lại theo không kịp tốc độ một tên Quy Khư sơ kỳ.

Điều này… Thật đáng giận!

Thân thể cường đại, không có nghĩa là đao thương bất nhập.

Ý thức, mới chính là điểm yếu của một cái luyện thể cường giả.

Chỉ cần Diệp Viễn thúc giục thần nguyên, hắn liền thăng thiên rồi.

Ngũ đương gia toát mồ hôi lạnh, ấp úng nói: “Tiểu huynh đệ, có… có lời gì.. từ từ nói.”

Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Ta là muốn từ từ nói, là ngươi không cho ta cơ hội.”

Dứt lời, Diệp Viễn thu kiếm lại.

Trong lòng ngũ đương gia hoảng hốt, một tên Quy Khư sơ kỳ, lại có thực lực cường hãn như vậy.

Cái gia hoả này, chẳng lẽ là từ nội thành đi ra hay sao?

Cái ngũ đương gia nghĩ tới, cũng chỉ có thiên tài từ nội thành kia thôi, như vậy mới có thực lực đáng sợ như vậy.

Trong lúc nhất thời, trong lòng ngũ đương gia hiện lên rất nhiều ý nghĩ.

Bắp thịt trên mặt ngũ đương gia co rút mấy lần, lúng túng cười nói: “Cái này… Tiểu huynh đệ vừa tới liền dỡ hoành phi của chúng ta, khiến cho Mạnh Hoả rất khó xử!”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Ta rất thông cảm, cho nên ngươi còn chưa có chết.”

Vẻ mặt ngũ đương gia lúng túng, nói: “Tiểu huynh đệ, không biết ngươi tháo biển hiệu của chúng ta để làm gì? Lẽ nào… Đồ Long Bang của chúng ta đắc tội ngươi? Là tên ngốc nào, tiểu huynh đệ chỉ cần nói ra, ta nhất định sẽ đánh chết cái tên vô liêm sỉ kia!”

Diệp Viễn cười nói: “Quả thật có kẻ cản đường cướp đoạt, nói là muốn dạy bảo người mới một chút.”

Sắc mặt Mạnh Hoả cứng đờ, nói: “Mới... người mới? Ngươi không phải là từ nội thành đi ra?”

Diệp Viễn nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên tại hạ vào thành, không nghĩ tới có thể lọt vào mắt xanh của Quý bang đây.”

Mạnh Hoả không còn gì để nói, cướp đoạt tiền của người mới, đây là việc mà tất cả bang phái đều làm.

Không nghĩ tới, lần này cư nhiên đá trúng cục sắt.

Thực lực tiểu tử trước mắt này, mặc dù Đồ Long Bang không sợ hắn, thế nhưng hắn đoán chừng, ít nhất cũng phải tam đương gia tới thu thập mới được.

Nhưng là tới cũng thật đúng lúc, trước ngày hôm nay mấy vị đương gia cùng Ngân Vũ bang đi nói chuyện rồi, đều không có ở đây!

“Có điều… Hôm nay ta đến cũng không phải vì chuyện này.” Diệp Viễn lại nói.

Mạnh Hoả sững sờ, không phải chuyện này?

“Tiểu huynh đệ, có chuyện gì cứ việc nói! Đồ Long Bang chúng ta ở nam thành cũng có chút thế lực, chỉ cần có thể làm được, nhất định không từ chối.” Mạnh Hoả vỗ ngực nói.

Mạnh Hoả cho dù có lỗ mãng, thế nhưng cũng không phải loại đần.

Diệp Viễn tuổi còn trẻ, thực lực lại đáng gờm như thế, chí ít ở nam thành này, cũng không có mấy người có thể làm được như hắn.

Chỉ cần hắn nguyện ý gia nhập bất cứ một thế lực nào, thì đó chính là bá chủ một phương!

Người như vậy, cũng không thể đắc tội.

Chí ít là trước khi lão đại trở về cũng không thể đắc tội.

Hắn đánh không lại tiểu tử này!

Diệp Viễn gật đầu, cười nói: “Vậy là tốt rồi, ta chính là muốn… mời Quý Bang đổi một cái tên.”

Mạnh Hoả sững sờ, sắc mặt trầm xuống: “Tiểu tử, tên Đồ Long Bang của chúng ta, đã dùng mấy nghìn năm! Ngươi đây là… muốn gây chuyện?”

Diệp Viễn lắc đầu nói: “Không phải vậy, chỉ là… tên của các ngươi, phạm vào kiêng kỵ của ta!”

Sắc mặt Mạnh Hoả tối tăm, nói: “Nực cười! Ngươi là cái thá gì? Chạm vào kiêng kỵ của ngươi, chúng ta liền phải đổi tên? Nếu như… Ta nói không?”

Mạnh Hoả cũng là một hán tử có tâm huyết, không có khả năng chỉ vì câu nói của Diệp Viễn liền muốn đổi tên.

Huống hồ, đây cũng không phải việc một mình hắn quyết.

Có điều sự việc đổi tên này, đối với bang phái có ảnh hưởng rất lớn, mấy vị đương gia tuyệt đối không dễ dàng đổi tên như vậy.

Huống hồ, coi như đổi tên thật, cũng không thể chỉ vì một tên tiểu tử mà phải đổi.

Cái này truyền đi, Đồ Long Bang bọn hắn làm sao sống nổi ở nam thành này.

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Cho các ngươi thời gian ba ngày suy nghĩ, sau ba ngày ta sẽ trở lại. Nếu như đến lúc đó các ngươi không đồng ý đổi tên, cái kia… tất cả bang phái của các ngươi đều sẽ bị diệt! Không tin thì ngươi có thể thử.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK