Nhưng cảm quan mà Lãnh Húc đem lại cho hắn cũng không tệ, cho nên Diệp Viễn mới uống cạn ly này đến ly khác.
Cách đây không lâu, cảnh giới nhục thân của Diệp Viễn đã đột phá đến lần thứ năm chuyển kim thân.
Một cơ thể cường tráng như vậy đã có sẵn những kháng thể chống lại rượu rất lớn.
Hơn nữa Diệp Viễn là một dược sư, là một dược sư tửu lượng giỏi, dù rượu có mạnh đến đâu, đối với hắn cũng không là gì.
Ít nhất, mười bát này là không đủ.
“Sáu mươi lăm bát!”
“Bảy mươi ba bát!”
“Chín mươi bát!”
...
Lúc này, mọi người trong tửu quán đều ngừng ăn uống, ánh mắt tập trung vào người Diệp Viễn và Lãnh Húc.
Phương thức hai người này đấu rượu cùng nhau khiến họ trố mắt đứng nhìn.
Cuối cùng khi đã được một trăm lẻ ba bát, Lãnh Húc ngã xuống bàn một cái “rầm”.
“Rượu… rượu ngon! Diệp huynh... nào, nào, cạn ly!”
Gia hỏa này sau khi uống rượu thì bất tỉnh nhân sự rồi, vẫn còn muốn cùng Diệp Viễn cạn ly.
Ở bên cạnh, mọi người đều ngẩn ra.
“Ô, tên đó thực sự mang thần rượu uống cạn rồi! Người thiếu niên này là thần thánh phương nào?”
“Tên gia hỏa này, một chút thần nguyên cũng không vận động, hắn làm sao mà làm được như vậy?”
Xung quanh vang lên tiếng cảm thán.
Trong số đó, chưa có ai dám uống mười bát.
Nhưng hôm nay, tên này thật sự đã một hơi uống cạn một trăm linh ba bát Thập Oản Đảo, thật sự quá khoa trương rồi.
Trên thực tế, Diệp Viễn sau khi ăn uống no bụng cũng có chút choáng váng.
Rượu này gọi là Thập Oản đảo, thực sự xứng đáng với danh tiếng của nó.
Rượu ngon, chỉ đáng tiếc rượu không làm người say, người tự say.
Diệp Viễn xoay người, trực tiếp xua tan cơn chóng mặt.
Hắn quay đầu lại, hỏi những người khác: “Các người có biết nhà của hắn ở đâu không?”
Mọi người lập tức hiểu rằng người thanh niên này định đưa Lãnh Húc về nhà.
“Vị thiếu gia này, tửu lượng của ngươi thật tốt! Nhưng mà đừng lội vào vũng nước đục này nữa. Lãnh gia dạo này không được yên ổn cho lắm.” Trong đám đông, một người có ý tốt thuyết phục Diệp Viễn.
Diệp Viễn nghe xong lời này bối rối, nở nụ cười: “Chỉ là tiễn hắn về nhà, ta không ngại.”
Người vừa rồi lại nói: “Nếu không nghe theo lời của ta, ngươi sẽ chịu thiệt thòi trước mắt! Chỉ có điều ngươi tự mình tìm phiền phức, chúng ta tự nhiên sẽ không ngăn cản. Lãnh gia là một gia tộc có tiếng tăm ở đế đô. Ngươi ra khỏi cửa rẽ phải, băng qua ba con đường, lại rẽ trái qua một con hẻm là tới.”
Diệp Viễn gật đầu, thanh toán, nói với Tiểu Đồng: “Đi thôi.”
Tuy nhiên, sau khi Diệp Viễn rời khỏi quán rượu, một nụ cười kỳ lạ thoáng qua khóe miệng của người đó.