“Chờ một chút!” Diêu Thiên vội vàng nói: “Ta… Ta có thể kiếm đến một trăm vạn! Nhưng là, hai trăm vạn thực sự quá nhiều, liền xem như trưởng lão cũng không có khả năng có nhiều như vậy!
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Hai trăm vạn điểm tích lũy, cho dù về sau ta không dùng điểm tích lũy, cũng phải gom góp trên mười năm! Chuyện này ngươi hỏi một chút các trưởng lão khác là biết ta nói có phải sự thật hay không.”
Diệp Viễn sờ sờ cằm, vẫn còn có chút không hài lòng lắm. Có điều nếu Diêu Thiên cũng đã nói như vậy, đoán chừng cũng là tám chín phần mười rồi. Thế nhưng hắn dám khẳng định, chắc chắn Diêu Thiên đã báo ít đi số điểm của mình.
“Một trăm hai mươi vạn, không thể ít hơn nữa.”
Muốn hủy bỏ đổ ước, cũng nên trả giá một chút, cái giá phải trả chính là mấy năm về sau Diêu Thiên phải làm công miễn phí cho người khác.
Diêu Thiên không nói lời nào, sắc
mặt biến đối liên tục.
Bảy mươi vạn điểm tích lũy, trong vòng năm năm sau trên cơ bản hắn cũng không cần nghĩ đến làm chuyện khác, mà đều muốn dùng để trả nợ.
Còn chân chính muốn thong thả lại sức, ít nhất cũng phải mất bảy năm!
Có điều so với chuyện phải làm đồ đệ của Diệp Viễn, hắn tình nguyện vay nợ sinh hoạt!
Cuối cùng, Diêu Thiên cắn răng nói: “Được! Thành giao!”
“Mạc sư huynh, huynh mau nghĩ biện pháp đi! Đến bây giờ thiếu gia còn chưa có trở về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Lục Nhi vội la lên.
“Đúng vậy đấy, Mạc sư huynh, trong số chúng ta chỉ có huynh có thể giúp đỡ Diệp Viễn. Nếu không huynh đi hỏi thăm một chút, xem bọn họ có làm gì Diệp Viễn hay không?” Nam Phong Nhược Tinh cũng nói.
Mấy người gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, càng không ngừng vây quanh Mạc Vân Thiên.
Mà Mạc Vân Thiên cũng là một mặt bất đắc dĩ: “Không phải ta không muốn giúp Diệp sư đệ, thật sự là ta không thể làm gì được! Tam đường hội thẩm nhất định phải là cấp bậc trưởng lão trở lên mới có thế tham gia, hơn nữa nghiêm ngặt giữ bí mật, căn bản cũng không thể nào thăm dò tin tức.”
“Vậy… Vậy chúng ta ớ chỗ này làm gì bây giờ? Dù sao cũng phải làm chút gì chứ?” Nam Phong Chỉ Nhu cũng lên tiếng nói.
Mạc Vân Thiên lắc đầu: “Chuyện chúng ta có thể làm bây giờ, chỉ là tin tưởng vào sư tôn. Có sư tôn ở đó, nhất định sẽ không để cho Diệp Viễn thua thiệt. Hơn nữa thiên phú của Diệp Viễn rõ như ban ngày, tin tưởng tông chủ sẽ không làm loại chuyện tự đoạn tiền đồ của tông môn.”
Một đám người thương lượng nửa ngày, cũng không tìm ra được cách nào khác.
Cuối cùng Lục Nhi không ngồi yên được nữa: “Không được, muội phải đi tìm thiếu gia!”
Nói xong, nàng liền mở cửa xông ra.
Vừa ra khỏi cửa, lại vừa hay nhìn thấy Diệp Viễn thản nhiên tiến vào tiểu viện.
Thiếu gia hoàn toàn không chút tổn hại nào!
Lục Nhi nhìn thấy Diệp Viễn không có chuyện gì, một tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
“Thiếu gia, bọn họ không có làm gì thiếu gia chứ?” Lục Nhi vẫn còn có chút lo lắng mà hỏi thăm.
“Dù sao thiếu gia của ngươi cũng là Thần Vương chuyển thế, bọn hắn có thể làm gì thiếu gia của ngươi đây?” Diệp Viễn nửa thật nửa giả nói đùa một câu, dù sao cũng sẽ không có người tin tưởng.
“Không khoác lác ngươi sẽ chết hả! Ngươi cỏ biết hay không, vừa rồi Lục Nhi lo lắng cho ngươi như thế nào?” Nam Phong Chỉ Nhu cũng đi theo ra ngoài, tức giận nói.
“Ta đây không phải còn tốt sao? Ha ha, đa tạ mọi người quan tâm. Nếu tất cả mọi người đều ở đây, vậy thì thật tốt quá. Miễn cho ta đi qua tìm từng người một.” Diệp Viễn cười nói.
“Hử? Ngươi mới từ tam đường hội thẩm ra, tìm chúng ta có chuyện gì?” Long Đường có chút không hiểu hỏi.
Đi vào rồi nói.
Mấy người vào phòng ngồi xuống.