Ngày hôm nay ra ngoài, có nói cái gì hai người bọn họ cũng không muốn đổi trang phục, Tiêu Như Yên càng tỉ mỉ trang điểm một phen, quả nhiên là thanh lệ thoát tục, không giống người phàm ở nhân gian.
Mà Nguyệt Mộng Ly càng thiên sinh lệ chất, chỉ là khôi phục diện mạo vốn có đã dường như làm nữ tử cả thành mất đi nhan sắc.
Diệp Viễn cũng là nhức đầu không thôi, Tiêu Như Yên còn chưa tính, tâm tính Nguyệt Mộng Ly vốn là vô cùng điềm tĩnh thanh nhã, từ trước đến nay không quan tâm ánh nhìn của người khác.
Ngày hôm nay không biết uống lộn thuốc gì, cũng lại hồ nháo theo Tiêu Như Yên.
Thật ra thì, sợ là ngay cả chính Nguyệt Mộng Ly cũng không hiểu, tại sao phải quan tâm hình tượng của mình như thế.
“Nói cái gì? Ngươi dám nói mới vừa rồi ngươi không có nói?” Tiêu Như Yên có cớ càng không buông tha người.
Nhậm Đông đầu đầy mồ hôi, ở trước mặt Tiêu Như Yên hắn không còn cỗ khí thế của ngày hôm qua nữa.
“Xin lỗi, xin lỗi, là ta có mắt như mù, lại xem nhân gian tuyệt sắc như cô nương trớ thành dong chi tục phấn, thực sự có lỗi! Thực sự có lỗi!”
“Ta nhổ vào! Xem ánh mắt ngươi nhìn người như vậy là biết không phải là thứ tốt, nhất định là một con quỷ háo
sẳc!”
Il II
Diệp Viễn ở một bên đến giờ xem không nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nói: “Được rồi, Như Yên. Ngày hôm qua các ngươi dịch dung thành như vậy, Nhậm thiếu gia hiểu lầm cũng là bình thường, ngươi cũng không cần nói lại chuyện hôm qua nữa.”
Tiêu Như Yên bĩu môi, đúng là không có cãi lại, không tình nguyện lùi đến phía sau Diệp Viễn.
Nhậm Đông thấy thế càng kinh ngạc không thôi, cô gái này thoạt nhìn đanh đá như thế, vậy mà không dám nói trái một câu với Diệp Viễn.
Diệp Viễn này có thủ đoạn cai quản nữ nhân thật ghê gớm!
Diệp Viễn nhìn Nhậm Đông, vẻ cười mà không cười nói:”Nhậm thiếu gia, chẳng lẽ ngươi tới tìm ta đòi lại Nguyên tinh?”
Nhậm Đông lập tức vội vàng khoát tay đáp: “Không phải không phải, Nguyên tinh chỉ là việc nhỏ. Chuyện này… có thể vào bên trong nói chuyện không?”
Nhậm Đông nhìn ngó xung quanh một chút, sắc mặt có chút xấu hổ.
Diệp Viễn mỉm cười, biết hắn sợ bị người nhìn thấy mất mặt, gật đầu.
Đi vào trong phòng ngồi xuống, Diệp Viễn cũng không khỏi cực kỳ bất đắc dĩ, xem ra hôm nay không thể ra ngoài đi dạo rồi.
“Hiện tại có thể nói chứ, có chuyện gì ?” Diệp Viễn nói
“Cái kia… có thể… dạy ta phương pháp luyện chế đan dược cực phẩm hay không?” Nhậm Đông xoa xoa tay, có vẻ hết sức khó xử.
Rất hiển nhiên, từ miệng hắn nói ra lời này, phải có dũng khí rất lớn.
Diệp Viễn nghe xong lời này cũng sửng sốt, hắn nhìn ra Nhậm Đông là người tự đánh giá mình rất cao, cực kỳ cao ngạo, không ngờ hắn sẽ nói ra lời như vậy.
“Nhậm thiếu gia, theo ta được biết, gia gia ngươi là cường giả Đan Hoàng đỉnh phong, loại chuyện luyện đan này, có lẽ không nên hỏi ta mới phải chứ?” Diệp Viễn tò mò hỏi.
Nhậm Đông nghe vậy cũng lắc đầu nói: “Mặc dù gia gia ta là Đan Hoàng đỉnh phong, thế nhưng cũng không có cách nào ở trình độ của ngươi luyện chế ra đan dược cực phẩm. Theo ta thấy, ngươi phải có phương pháp đặc thù gì đó mới có thể luyện chế ra đan dược cực phẩm đi?”
Nghe vậy thần sắc của Diệp Viễn không khỏi trở nên cổ quái, cười lạnh nói: “Coi như ta có biện pháp luyện chế đan dược cực phấm, thế nhưng vì sao ta phải dạy ngươi? Dường như quá trình chúng ta quen biết cũng không vui vẻ cho lắm thì phải?”
Sắc mặt của Nhậm Đông lại càng chán nản, hắn đột nhiên tới cửa tìm Diệp Viễn dạy hắn luyện đan, đúng là có phần đường đột.
Thế nhưng ngày hôm qua hắn quay về suy nghĩ cả ngày, cả đêm chưa ngủ, cũng vô cùng tò mò với phương pháp luyện đan của Diệp Viễn.
Ngày hôm nay không biết vì sao, tự dưng quỷ thần xui khiến thế nào lại đi tới Phong Nhã Các.