Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạp Tác hết sức phiền muộn, nếu như là tên Quy Khư Cảnh khác nói với hắn như vậy, hắn nhất định sẽ cười.

Loại tôm tép này, cả đời cùng đừng mong sinh ra được chút uy hiếp nào với hắn.

Nhưng mà Diệp Viễn thì khác!

Thiên phú tiểu tử này quá mạnh, hơn nữa thực lực nghịch thiên, thực lực Quy Khư Cảnh mà đã có thể so với Thần Quân tầng một.

Dạng người này một khi phát triển lên, có uy hiếp quá lớn đối với hắn!

“Có điều, mặc dù bây giờ giết ngươi có chút miễn cưỡng, nhưng mà làm cho ngươi nếm chút khổ cũng là có thể.”

Diệp Viễn vừa nói vừa cười tủm tỉm, khiến cho Tạp Tác chột dạ.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Chỉ là một Quy Khư Cảnh, ngươi đừng nghĩ tạo thành thương tổn gì được với bản tọa?” Tạp Tác biến sắc, ngoài mạnh trong yếu nói.

Ngón tay Diệp Viễn khẽ động, bỗng nhiên, đầu ngón tay xuất hiện một cây ngân châm.

Ngân châm này, rõ ràng là một kiện Thần Quân Huyền Bảo!

Hắn nhìn Tạp Tác, cười mà như không cười nói: “Ha ha, chỉ là một Quy Khư Cảnh? Ngươi phải biết, tiểu gia ta là trưởng lão Đan Tháp của hoàng thành Thiên Ưng! Nhìn thấy ngân châm này không, ngân châm này là tôi luyện Thực Cốt Thiên Ma Lệ cấp ba mà thành, thứ này… ngươi đừng nói với ta là chưa từng nghe qua?”

Ánh mắt Tạp Tác có chút ngưng lại, khí thế sụp xuống, suýt chút nữa bị lực trường ép ngã trên mặt đất.

“Ngươi… sao ngươi lại có thể luyện chế ra vật này?” Tạp Tác hoảng sợ nói.

Thực Cốt Thiên Ma Lệ, là một loại độc dược hết sức mạnh mẽ chỉ nhằm chống lại ma tộc.

Một giọt Thực Cốt Thiên Ma Lệ đủ để độc chết cường giả Thiên Thần như hắn một trăm lần!

Thực Cốt Ma Lệ cấp ba mặc dù không thể độc chết hắn, nhưng đủ để cho hắn chịu khổ một phen.

Đặc biệt ở trong loại trạng thái này, một khi hắn trúng độc, ắt sẽ vô cùng suy yếu, đến lúc đó không cần Diệp Viễn động thủ, hắn cũng sẽ bị lực trường đè cho suy sụp.

Nếu như Diệp Viễn cầm trên tay là Thiên Thần Khí, hắn căn bản không quan tâm, bởi vì Thiên Thần Khí không thể phá nổi phòng ngự của hắn.

Nhưng mà, thứ Diệp Viễn cầm trên tay là Thần Quân Huyền Bảo!

Cái này là đòi mạng đó!

Nhìn ngân châm trên tay Diệp Viễn lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn, rốt cuộc Tạp Tác cũng sụp đổ.

“Vụt!”

Tạp Tác dốc toàn lực, như mũi tên rời khỏi cung lao ra ngoài.

Vừa đi, Tạp Tác vừa phun ra từng ngụm máu, cả người bị lực trường áp chế, vô cùng yếu.

“Rầm!”

Một hơi chạy ra khoảng cách ba trăm trượng, cuối cùng Tạp Tác lảo đảo, nặng nề té lăn trên mặt đất.

Hai người Tống Ngọc hơi biến sắc, có chút sợ hãi nhìn về phía Diệp Viễn.

Quả nhiên, Diệp Viễn lại lấy ra một cái bình nhỏ, nhất thời, hai người cảm thấy rùng mình.

Không cần hỏi cũng biết trong bình nhỏ này không phải thứ đồ tốt gì!

Bọn họ sao có thể cho Diệp Viễn cơ hội ghim mình, học theo Tạp Tác, chạy trốn ra ngoài.

Vừa chạy, dưới áp lực của lực trường, đương nhiên thương thế cũng không nhẹ được.

Ba người ngồi ở bên kia, một ngụm máu lại tiếp một ngụm máu, tình cảnh kia tương đối hùng tráng.

Cách đó không xa, sắc mặt Cao Nguyên biến sắc.

Hắn không ngờ được, Diệp Viễn chỉ dùng một cây ngâm châm đã dọa cho tam đại cường giả Thiên Thần sợ đến như vậy.

Diệp Viễn nhìn ba người bọn họ, cười nói: “Các ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì? Ta chỉ đùa với các ngươi một chút, sao các ngươi lại tưởng là thật vậy? Ta là Luyện Dược Sư, trên người nào có nhiều độc dược như vậy?”

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Ba người không hẹn mà cùng phun ra một ngụm máu lớn.

Gia hỏa này, thật sự là làm người khác tức chết mà không đền mạng mà!

“Diệp Viễn, ngươi! Đợi bản tọa chữa khỏi vết thương, nhất định sẽ không tha cho ngươi! Cho dù ngươi là trưởng lão của hoàng thành Thiên Ưng, cũng không thoát được!” Tống Ngọc phẫn nộ quát.

Ba người bọn họ bị trọng thương, thực lực có mười giờ còn chưa đến một.

Diệp Viễn cười khổ nói: “Các ngươi cố gắng dưỡng thương đi, ta đi lấy Nguyên Từ Thần Sơn trước rồi nói sau. À, đúng rồi, bên cạnh các ngươi, còn có một người đang nhìn chằm chằm đấy. Chắc các ngươi sẽ không cảm thấy, hắn sẽ để cho các ngươi dưỡng thương tốt đó chứ?”

Ba người biến sắc, dường như cùng nhìn về phía Cao Nguyên, hỏa diễm phẫn nộ lập tức bốc cháy.

Cao Nguyên cũng biến sắc, hắn không ngờ được một câu nói của Diệp Viễn, đã dẫn lửa đến trên người mình, giận giữ hét: “Diệp Viễn, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người! Lão phu rời khỏi chỗ này, ba người các ngươi dưỡng thương đi!”

Tống Ngọc cười lạnh nói: “Vừa rồi lúc ngươi đánh lén lão tử, không phải rất đắc ý sao? Bây giờ, lão tử xem ngươi còn đắc ý thế nào!”

Tạp Tác và Lôi Nghị đều là người cực kỳ khôn khéo, sao có thể mặc kệ một con sói ở một bên nhìn chằm chằm?

Diệp Viễn không giết chết được bọn họ, không có nghĩa là Cao Nguyên sẽ không giết chết bọn họ.

Hơn nữa, trạng thái bây giờ của Cao Nguyên, thậm chí còn tốt hơn một ít so với ba người bọn họ.

Không giết hắn, ba người bọn họ nào dám dưỡng thương?

Tạp Tác cười lạnh nói: “Không cần biết, xử lý hắn rồi nói sau! Lão tiểu tử này âm hiểm lắm, không hề kém so với tiểu tử Diệp Viễn kia! Để hắn còn sống, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì?”

Sắc mặt Cao Nguyên khó coi tới cực điểm, chiêu dẫn lửa thiêu người này của Diệp Viễn thật sự là ác!

Đây là một âm mưu trần trụi, ba người kia cũng là cáo già, không thể nào không nhìn ra Diệp Viễn đang kích bác ly gián.

Nhưng mà, bọn họ vẫn muốn động thủ với hắn.

Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ không yên lòng!

Tiểu tử này, thực sự là khó chơi!

“Vụt vụt vụt!”

Ba người cố nén thương thế nặng nề, bao vây lấy Cao Nguyên.

Ba người Tạp Tác bị trọng thương, đã sớm là nỏ mạnh hết đà.

Nếu không, dựa vào thân phận của bọn họ, sao còn cần liên thủ tấn công?

Ngược lại là Cao Nguyên, mặc dù hắn cũng bị thương, nhưng mà so sánh ra thì nhẹ hơn rất nhiều.

Rất nhanh, bốn người hỗn chiến thành một đoàn.

Cao Nguyên sao có thể là đối thủ của ba người, sau mấy hiệp, luống cuống tay chân, bị thương không nhẹ.

Diệp Viễn nhìn thấy một màn này, không khỏi mỉm cười.

Càng là người khôn khéo, có đôi khi lại càng dễ bị lừa.

Hắn cũng không quan tâm chiến đấu bên kia, bây giờ hắn muốn đi lấy Nguyên Từ Thần Sơn.

Chính như đám người Tạp Tác nói, thực lực của Diệp Viễn không đủ để đi tới trước Nguyên Từ Thần Sơn.

Lực trường ở phía trước quá cường đại, mặc dù hắn có loại thần vật như Nguyên Từ Linh Mộc nhưng mà rõ ràng là thứ này kém xa Nguyên Từ Thần Sơn.

Có điều, Diệp Viễn có biện pháp khác.

Đối với hắn mà nói, Nguyên Từ Linh Mộc chính là điều kiện môi giới tốt nhất để liên kết Nguyên Từ Thần Sơn.

Diệp Viễn lấy Nguyên Từ Linh Mộc ra, điên cuồng rót nguyên lực vào trong.

“Vụt” một tiếng, Nguyên Từ Linh Mộc bay thẳng về phía Nguyên Từ Thần Sơn.

“Cạch!”

Nguyên Từ Linh Mộc đúng là không có chút trở ngại nào mà cắm vào trong Nguyên Từ Thần Sơn!

“Oanh!”

Nguyên Từ Thần Sơn như là bị kích hoạt, trong nháy mắt phát ra tia sáng chói mắt.

Bốn người đang chiến đấu kịch liệt nhìn thấy một màn này không khỏi dừng tay chân, nhìn với ánh mắt khiếp sợ.

“Tiểu tử này, làm thế nào vậy? Hắn thế mà lại bắt đầu luyện hóa Nguyên Từ Thần Sơn!” Sắc mặt Tống Ngọc đại biến nói.

“Chết tiệt! Bận bịu một lúc lâu như vậy, bị thương nặng thư thế, cuối cùng lại để tiểu tử này được lợi! Chờ ta dưỡng thương xong, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết tiểu tử này!” Tạp Tác cắn răng nghiến lợi nói.

“Vụt!”

Lúc ba người đang khiếp sợ, Cao Nguyên hóa thành một vệt sáng, bay vụt về phía bên ngoài.

Ba người căn bản lười quản hắn, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Diệp Viễn.

“Nguyên Từ Thần Sơn này cũng không phải bảo vật bình thường, phẩm cấp của nó căn bản là không thể nào xác định được! Một khi luyện hóa toàn bộ, sợ rằng đến cường giả Thiên Thần cũng có thể bị giết chết dễ dàng!” Sắc mặt Lôi Nghị hết sức khó coi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK