“Hì hì, dù có ra sao thì trước măt cứ thu phục được nó rồi hẵng nói tới những thứ khác.”
Diệp Viễn cũng không khách khí, nhanh chóng nhỏ một giọt máu lên Bia đá Hạo Thiên khiến nó lập tức phát sáng.
Cùng lúc đó, Diệp Viễn cảm nhận được một mối liên hệ kỳ lạ được thiết lập giữa hắn và Bia đá Hạo Thiên.
Quả nhiên, bản thân hắn đã trở thành chủ nhân của Bia đá Hạo Thiên.
Chỉ là Diệp Viễn đột nhiên phát hiện ra, cho dù hắn đã trở thành chủ nhân của Bia đá Hạo Thiên, thì hắn vẫn không hê biết gì về nó.
“Mặc dù bây giờ ngươi đã nhỏ máu nhận chủ, nhưng với cảnh giới hiện giờ của ngươi, chưa thế nào điều khiển được Bia đá Hạo Thiên và Hạo Thiên Tháp, nếu ngươi cố tình điều khiến sẽ chỉ tự làm hại bản thân mà thôi.” Long Đằng cảnh cáo nói.
Diệp Viễn không biết nói gì hơn, chỉ đành hỏi: “Vậy cũng chẳng khác nào không có được nó sao?”
Long Đằng cười nói: “Đương nhiên không giống nhau! Có Bia đá Hạo Thiên, ngươi có thể tùy ý ra vào Bia đá Hạo Thiên để cảm ngộ ý cảnh, đây chính là đãi ngộ không phải bất kỳ ai cũng có được!”
Mắt Diệp Viễn chợt sáng lên, Bia đá Hạo Thiên chắc chắn là bảo vật nghịch thiên, có thể trợ giúp võ giả cảm ngộ ý cảnh.
Nếu như bất cứ lúc nào cũng có thể vào quan sát Bia đá Hạo Thiên, chẳng khác nào Diệp Viễn được đi đường tắt.
Diệp Viễn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, không phải Hạo Thiên Tháp này có thể thay đổi tốc độ thời gian sao?”
“Ngươi đừng có nghĩ đến điều này làm gì! Phương Thiên là vì muốn kéo dài thời gian cho ta, nên đã thay đổi tốc độ thời gian lưu chuyển xoanh quanh cơ thể của ta. Ngay thời khắc ngươi vượt qua tầng thứ chín trong không gian truyền thừa, nó cũng đã bị tiêu hủy luôn rồi. Kể từ giờ Hạo Thiên Tháp đã không còn là bảo vật truyền thừa nữa, nó đã thuộc về ngươi! Được rồi, ta biết ngươi vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng ta cũng không có cách nào để trả lời hết từng câu hỏi cho ngươi. Lần vượt ải này đã khiến ta tiêu hao quá nhiều sức lực rồi, ta cũng sắp chuyển sang trạng thái ngủ đông rồi.”
Nói xong, Long Đằng mớ ra một đạo ấn ký, khắc ngay giữa ấn đường của Diệp Viễn rồi biến mất.
“Đây chính là phương pháp tu luyện của Bàn Long Phá Thiên Chưởng và long ba, ngươi hãy tu luyện cho tốt. Nếu có ngày ngươi có thể tiến vào Long tộc, hãy thay ta giáo huấn cho bọn chúng một trận!”
Nói rồi, Long Đằng biến mất ngay trước mặt Diệp Viễn.
Diệp Viễn cũng không lấy làm ngạc nhiên, bởi hắn cũng đã sớm nhận ra Long Đằng này cũng chỉ là một hóa thân, thân thể thật sự của hắn vẫn đang ở một nơi nào đó ở trong Hạo Thiên Tháp này.
Long Đằng có thể sống hơn năm vạn năm, chắc hẳn phần lớn thời gian đều chìm trong trạng thái ngủ đông. Đương nhiên, điều này cũng có can hệ lớn tới việc Phương Thiên đã thay đổi tốc độ thời gian chuyển động xunh quanh hẳn.
Nói tới Phương Thiên, người này đúng là nhân vật kinh thiên động địa.
Chỉ đáng tiếc, bây giờ cũng không biết đang lưu lạc ở phương nào, thậm chí cũng có khả năng đã không còn trên cõi đời này nữa rồi, và phải thừa nhận đó là một điều đáng tiếc.
Hắn để lại Hạo Thiên Tháp và Bia đá Hạo Thiên ở nơi này, chính là để tìm lấy một truyền nhân.
Vậy nên khả năng hắn vẫn còn sống là rất nhỏ.
Đột nhiên, thần sắc của Diệp Viễn khẽ động, di chuyến tới một thảo nguyên.
Nơi này dường như ở một thế giới khác, hoàn toàn không giống với thế giới ngoài kia.
Hai tay khẽ bấm chú, một nhóm người liền xuất hiện trước mặt hắn.
“Diệp thiếu gia!”
“Thiếu gia!”
Viên Phi và Lục Nhi mừng ra mặt khi nhìn thấy Diệp Viễn.
Diệp Viễn có chút áy náy xoa đầu Lục Nhi, nói: “Lục Nhi, cho thiếu gia thêm chút thời gian nữa, thiếu gia sẽ nhanh chóng giúp ngươi giống với những người bình thường ngoài kia.”
Lục Nhi không chút để ý, nói: “Chỉ cần có thể được ở bên cạnh thiếu gia, Lục Nhi không cần gì hết. Hả? Đây là nơi nào, đẹp quá đi, tốt hơn nhiều so với ở trong Linh khí không gian!”
Diệp Viễn cười nói: “Có thích không?”