Chỉ là lời hắn nói, cũng là dây thần kinh đau nhất của mọi người, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói.
Cơ mặt Đan Ngọc Thiên Tôn run rẩy, sau một hồi trầm mặc, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại, nói: “Ngạo Vân, chuyện này bắt đầu bởi vì ngươi, ngươi cúi đầu nhận sai với Vạn Bảo Lâu đi! Ngoài ra, Thừa Phong lão đệ, chuyện đàm phán với Vạn Bảo Lâu, toàn quyền giao cho ngươi. Nhớ kỹ, chúng ta là nhận thua với Vạn Bảo Lâu, chứ không phải nhận thua với Diệp Viễn!”
Ngạo Vân Thiên Tôn nghe vậy, mặt lập tức đen sì, lập tức một cỗ cảm giác nhục nhã lóe lên trong đầu.
Đan Ngọc Thiên Tôn đây là bỏ xe giữ tướng!
Ngạo Vân Thiên Tôn không cam lòng, nhưng mà hắn không còn cách nào khác.
Rời khỏi liên minh Nam giới?
Diệp Viễn có sức mạnh này, Ngạo Vân hắn không có.
Một khi rời khỏi liên minh Nam giới, kết cục của hắn chính là bị các vị đang ngồi đây, nuốt đến cả cái xương cũng không còn!
…
Ác chiến năm thứ mười, cuối cùng liên minh Nam giới cũng cúi cái đầu cao quý xuống nhận thua với Vạn Bảo Lâu.
Một ngày này, Thừa Phong Thiên Tôn đưa theo một đám cường giả Thiên Tôn, đi vào đại đế đô Kim Hoán, đàm phán với Phiêu Vũ Thiên Tôn.
Mà Phiêu Vũ Thiên Tôn lại để bọn họ đợi hơn một tháng.
Dưới một tòa đình nghỉ mát giữa sườn núi của Vân Mộng Sơn, mấy đạo nhân ảnh đang vui cười uống rượu.
“Rượu ngon! Thật sự là rượu ngon! Diệp tiểu hữu không hổ danh là Tông Sư, uống xong Như Mộng Tửu này thật đúng là như người nằm mộng!” Một vị lão giả thích ý khen không dứt miệng.
Diệp Viễn cười nói: “Bắc Đường huynh thích, lát nữa ta lệnh cho người chuyển vài hũ tới. Có điều rượu này làm ra không dễ, Diệp mỗ cũng không có quá nhiều.”
Lão giả nghe vậy, ánh mắt sáng lên, kinh hỉ nói: “Chuyện này là thật?”
Diệp Viễn cười nói: “Diệp mỗ còn có thể lừa gạt Bắc Đường huynh hay sao?”
Lão giả cười ha ha nói: “Vậy bản tôn sẽ không khách khí với ngươi!”
Lão giả này, chính là Bắc Đường Ly, Dược Sư đan đạo của Bắc Đường thế gia, dường như một thân thực lực đã đạt tới Đạo Cảnh đại viên mãn.
Chỉ là từ trước đến nay Bắc Đường thế gia khiêm tốn, cho nên người ngoài không biết mà thôi.
Những người khác thấy thế, cũng nhao nhao đòi Như Mộng Tửu với Diệp Viễn, đương nhiên Diệp Viễn đều thỏa mãn hết.
Như Mộng Tửu đúng là cực phẩm, dù là người không thích rượu, cũng yêu thích không buông tay với cái này.
Lần này bảy đại thế gia có trợ giúp rất lớn với Vạn Bảo Lâu, đương nhiên Diệp Viễn cũng không tiếc đưa một ít lễ vật làm đáp lễ.
Phiêu Vũ Thiên Tôn ở một bên cũng cảm khái, dù là trước khi khai chiến, hắn cũng chưa từng nghĩ đến, chỉ dùng thời gian mười năm, Vạn Bảo Lâu giống như gió thu quét lá rụng, khiến liên minh Nam giới cúi đầu xưng thần!
Dự định ban đầu của hắn, Vạn Bảo Lâu dưới sự tấn công của liên minh Nam giới, có thể đứng vững gót chân trong vòng trăm năm, đã là kết quả hắn đánh giá cao nhất.
Ai ngờ Diệp Viễn lấy ra đan phương, trực tiếp quét sạch toàn bộ Nam giới, thậm chí bức ra bảy đại thế gia vẫn luôn ẩn thế xuất hiện.
Bảy đại thế gia này, cũng không phải là Vạn Bảo Lâu đi khẩn cầu từng người tới, mà là bọn họ chủ động tìm tới cửa.
Lực hấp dẫn của những đan phương này, thực sự quá lớn!
Lúc trước, khi bảy đại thế gia này tìm tới Vạn Bảo Lâu, Phiêu Vũ Thiên Tôn nói những đan phương này là của Diệp Viễn, đánh chết bọn họ cũng không chịu tin, đều cho rằng Vạn Bảo Lâu là đồ của mình mình quý.
Về sau, bọn người Bắc Đường Ly không phục, khiêu chiến Diệp Viễn, bị Diệp Viễn đánh cho đại bại mà về, bọn họ mới tin đan phương này là của Diệp Viễn.
Có điều, đây cũng là không đánh không thành bạn.
Bây giờ, Bắc Đường bảy đại thế gia, vô cùng tôn kính Diệp Viễn, đã trở thành bạn vong niên.