Việc năm đó hắn cũng là bất đắc dĩ, hắn và Nhậm Hồng Lăng lưỡng tình tương duyệt, Nhậm Tinh Thuần lại sống chết không đồng ý, nguyên nhân chỉ bởi vì xuất thân của hắn quá thấp hèn.
Thiên tư của Diệp Hàng không kém, chỉ là hắn không có đủ tài nguyên và công pháp lợi hại mà thôi.
Cho nên so với Nhậm Hồng Lăng, Diệp Hàng căn bản là không đáng nhắc tới.
Nhưng Diệp Hàng kiên trì và chân thành, lại làm trái tim thiếu nữ của Nhậm Hồng Lăng rung động, từ đó không thể ngừng yêu tiểu đan sư không đáng một đồng này.
Diệp Hàng ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Diệp Hàng ta một đời không làm việc gì hổ thẹn với lương tâm, không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này! Bỏ đi bỏ đi, cái mạng này trả cho Nhậm Tinh Thuần không hiểu nhân tình kia, cũng coi như là kết thúc một đời ân oán.
Nói xong, Diệp Hàng nhắm mắt lại nói: “Động thủ đi!”
Vốn dĩ Từ Tử Huy còn có chút không kiên nhẫn, cảm thấy tên tiếu tử này sắp chết rồi mà còn nhiều lời thao thao bất tuyệt.
Nhưng bỗng nhiên hắn lại cảm thấy cái tên Diệp Hàng này nghe có chút quen tai, nghĩ thêm một chút thì hắn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Diệp Hàng không phải là người mà Diệp công tử nhờ hắn đi tìm hay sao?
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
“Dừng tay!”
Từ Tử Huy quát to một tiếng, xuất ra một tia nguyên lực, đánh bay kiếm trong tay của tên võ giả đang hành hình kia ra ngoài.
Mà lúc này, thanh kiếm kia cách ngực của Diệp Hàng không đến nửa phân.
Diệp Hàng có chút nghi hoặc nhìn Từ Tử Huy, không biết người này định làm cái gì.
Từ Tử Huy nhìn chằm chằm Diệp Hàng hỏi: “Ngươi tên là Diệp Hàng?”
“Ngươi không biết ta là ai?” Diệp Hàng sững người, lập tức chợt hiểu ra, tự giễu cười nói: “Cũng đúng, sự tồn tại của ta đối với Nhậm gia mà nói là một nỗi sỉ nhục, hắn làm sao có thể để người khác biết đến sự tồn tại của ta? Đúng, ta là Diệp Hàng.”
Đạt được đáp án khẳng định, trong lòng Từ Tử Huy “Lộp bộp” một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Hàng hỏi: “Vậy… Diệp Viễn là gì của ngươi?”
Mặc dù Diệp Viễn cũng không nói Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng là gì của hắn, nhưng chỉ cần có chút đầu óc, cũng có thể đoán ra được quan hệ giữa bọn họ.
Diệp Hàng nghe thấy cái tên Diệp Viễn, toàn thân không khỏi run lên nói: “Ngươi biết Viễn Nhi?”
Từ Tử Huy thầm nghĩ thôi xong rồi, đúng thật là vô xảo bất thành thư!
Vậy mà mình lại xuýt chút nữa giết chết phụ thân của Diệp Viễn!
Vừa rồi nhát kiếm kia mà thực sự chém xuống thì sau này hắn làm gì còn mặt mũi nào mà gặp Diệp Viễn nữa.
Sau khi con trai của Từ Tử Huy dùng đan dược mà Diệp Viễn tặng cho, đã thuận lợi đột phá được cảnh giới.
Đối với một võ giả mà nói, một tầng tiểu cảnh giới chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trong lúc phải tiết kiệm thời gian này, lại là ngàn vàng khó đổi.
Hắn nhận ân huệ của Diệp Viễn, mà lại giết phụ thân của người ta, đây đúng thật là điển hình của việc lấy oán báo ân.
Nhưng mà… Diệp Hàng là người mà thành chủ chỉ điểm phải giết, chuyện này… chuyện này phải làm thế nào đây?
Từ Tử Huy xoắn xuýt, nhất thời rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Giết, hay là không giết?
Diệp Hàng nhìn Từ Tử Huy, đầy một bụng ngờ vực.
Thực lực của kẻ trước mặt này quá cường đại, căn bản là hắn không có cơ hội để mà phản kháng. Nhưng mà nghe khẩu khí của hắn thì có vẻ như hắn lại biết Diệp Viễn.
Lẽ nào Diệp Viễn bây giờ cũng đang ở trong Vô Phương Thành?
Nghĩ tới đây, Diệp Hàng không khỏi trở nên kích động.
Có điều hắn cũng rất nhanh lại buồn bã, bản thân mình còn sắp mất mạng, cho dù là Diệp Viễn thực sự đang ở Vô Phương Thành thì cũng làm sao mà có thể đi gặp nó được?