Diệp Viễn cười lạnh, nói: “Triệu Thiên Dận không phải không muốn mà là không làm được! Có điều… đợi xử lý các ngươi xong, tất nhiên ta sẽ đi tìm hắn để thanh toán món nợ này!”
Thượng Quan Văn Duệ cười nói: “Ha ha, đã đến đây rồi mà ngươi còn muốn chơi chiêu cáo mượn oai hùm với ta? Thiên tư của ngươi đúng là hơn người, nhưng rốt cuộc cảnh giới vẫn còn quá thấp. Ngươi cho là chỉ dựa vào mình ngươi là có thể chống đỡ cho toàn bộ Vô Biên Giới được sao?”
Diệp Viễn sửng sốt, cảm thấy có điểm không rõ, hỏi: “Cáo mượn oai hùm?”
Thượng Quan Văn Duệ chỉ coi là Diệp Viễn đang giả ngu, cười nói: “Hai đại cao thủ bên cạnh ngươi đã không có ở đây. Chỉ bằng vào một kẻ mới đến cảnh giới Hồn Hải cảnh tầng chín đỉnh phong như ngươi mà muốn xoay chuyển tình thế? Anh hùng không dễ làm như vậy đâu!”
Diệp Viễn nghe vậy cũng biến sắc, nói: “Thì ra, trong chuyện này còn có cả Triệu Thiên Dận giở trò! Ta còn đang nghĩ… Xem ra, thù này càng lúc càng lớn rồi!”
Mấy ngày nay, Diệp Viễn vẫn luôn thắc mắc, làm sao mà Chu Ngạn tìm được Nguyệt Mộng Ly.
Thật không ngờ, trong chuyện này còn có ‘công lao’ của Triệu Thiên Dận!
Xem ra, hắn rất kiêng kỵ Nguyệt Mộng Ly, cho nên trước tiên nghĩ cách thông báo tới Thần Vực.
Nguyệt Hoa Thiên Nhãn của Nguyệt Mộng Ly quá bắt mắt, rất dễ nhận ra.
Mặc dù Triệu Thiên Dận không biết Nguyệt Hoa Thiên Nhãn, nhưng người của Thần Vực sau lưng y chắc chắn có biết.
Cho nên, mới có một màn trước đó vài ngày!
Gã Triệu Thiên Dận này quả là đáng ghê tởm vô cùng!
Thượng Quan Văn Duệ lại cười nói: “Thật đúng là tuổi trẻ ngông nghênh nhỉ! Chỉ bằng thực lực của ngươi bây giờ, chẳng lẽ còn muốn đối đầu với cường giả Vo Lượng cảnh?”
Diệp Viễn đã khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đây không phải là chuyện cần ngươi quan tâm, ngươi vẫn nên ngẫm lại xem, làm thế nào để phá giải tình hình ngày hôm nay đi!”
Thượng Quan Văn Duệ cười lớn: “Đã không có hai vị siêu cấp cường giả, thật không biết ngươi lấy đâu ra tự tin mà dám lớn lối trước mặt ta đến thế? Ngươi nhìn thử xem, bọn họ là ai!”
Diệp Viễn thấy nhóm người kia, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Nhậm Tinh Thuần, Tân Hồng Đào, Ninh Nhất Hiền, Tĩnh Huyền,… Từng gương mặt quen thuộc, khiến cho cơ mặt Diệp Viễn không khỏi co quắp lại.
Đến khi ánh mắt hắn rơi xuống người cuối cùng thì không khỏi sửng sốt.
Thất Hải!
Thất Hải chính là cường giả nửa bước Vô Lượng cảnh, ấy thế mà cũng bị rơi vào tay đám võ giả Cuồng Phong Giới trong Vô Phương Thành?
Thực lực của Cuồng Phong Giới cường đại đến thế sao?
Song Diệp Viền cũng biết, Thượng Quan Văn Duệ là cường giả nửa bước Vô Lượng cảnh chân chính.
Diệp Viễn nhìn đám cường giả đã từng ngông nghênh cao ngạo của Vô Biên Giới đang đứng trên đầu tường, tất cả đều đã thành tù nhân của Cuồng Phong Giới.
Lúc này, tất cả bọn họ đều bị chặn đan điền, trói gô lại, bộ dáng ấy trông hết sức chật vật.
Thượng Quan Văn Duệ chỉ vào những người phía sau, thản nhiên nói: “Thượng Quan Vân Dung và Thượng Quan Lăng Vân đều chết dưới tay ngươi, chính vì ngươi mà thực lực của Thượng Quan gia chúng ta mới bị tổn thất cực lớn. Ông trời có mắt, hôm nay đã đưa ngươi đến trước mặt ta!”
Thượng Quan Văn Duệ rõ ràng chính là loại người có tâm tư vô cùng thâm trầm, mặc dù hận Diệp Viễn nhưng giọng điệu nói tới nói lui vẫn cực kỳ nhẹ nhàng bình thản, căn bản không nhìn ra lửa giận trong lòng hắn.
Bấy giờ Diệp Viễn mới biết, thì ra lão già trước mặt này chính là gia chủ của Thượng Quan gia.
Thượng Quan Văn Duệ cười nói: “Diệp Viễn, ngươi có thấy đại trận của Vô Phương Thành này không? Hay là chúng ta chơi một trò này đi?”
Diệp Viễn không nói gì, chỉ lặng lẽ chờ nghe tiếp, hắn muốn nhìn xem người kia muốn làm trò gì.
Thấy Diệp Viễn không trả lời, Thượng Quan Văn Duệ lại nói tiếp: “Đại trận của Vô Phương Thành này chính là đại trận do Đại Diễn Chân Tông lưu lại khi phong ấn thông đạo nối liền hai giới, uy lực cực kỳ lớn! Từ giờ trô đi, cứ mỗi mười hơi ta sẽ giết một người, cho đến khi ngươi công phá được đại trận này mới thôi, thế nào?”