Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, trong tửu quán hoàn toàn tĩnh mịch.

Diệp Viễn vậy mà lại trực tiếp dùng tay bắt lấy lưỡi đao của Vương Hành.

Chỉ là một trảo nhẹ nhàng như vậy thôi mà lực lượng pháp tắc dung hợp đã lập tức tiêu tán vô hình.

Hai mắt Trương Đồ trừng tròn xoe, nhìn một màn này mà không dám tin.

Một thanh Lôi Đao này của Vương Hành, thực lực tuyệt đối không hề thua kém hắn, thế mà lại bị tiểu tử này bắt được lưỡi đao?

Vương Hành cũng vô cùng hoảng sợ, hắn làm một vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, muốn liều mạng rút đao ra.

Đáng tiếc là, bất luận hắn thôi động thần nguyên tới trình độ nào thì Lôi Đao của hắn cũng giống như là bị đóng băng trong tay Diệp Viễn, không cách nào động đậy mảy may.

"Buông... buông ra! Còn không buông ra thì lão tử sẽ không khách khí!" Vương Hành ngoài mạnh trong yếu nói.

Diệp Viễn nghe vậy, nhẹ nhàng "À" một tiếng, lòng bàn tay thả ra.

Vương Hành đang dùng lực rút đao, Diệp Viễn thả tay một cái, cả người hắn trực tiếp ngã chổng vó.

"Là ngươi bảo cho ta thả, vậy mà chính mình vì sao lại chưa chuẩn bị xong?" Diệp Viễn làm một vẻ mặt vô tội nói.

Vương Hành làm sao chịu nổi sự nhục nhã vô cùng như vậy, lập tức giận dữ nói: "Tiểu tử, ngươi muốn chết! Hàn Băng Lôi Nhận, đi chết đi!"

Lần này, khí thế trên người Vương Hành bộc phát ra càng mãnh liệt hơn.

Lực lượng pháp tắc dung hợp lập tức được hắn thôi động tới đỉnh phong.

Mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ hoảng hốt.

"Đây mới là thực lực chân chính của Vương Hành a! Cỗ khí thế này sợ là không thua gì Chân Thần cấp năm đi?" Có người sợ hãi nói.

Nhưng Diệp Viễn lại khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: "Vừa rồi đã tha cho ngươi một mạng, ngươi nhất định phải đến tìm cái chết sao. Thôi vậy, để ta tiễn ngươi một đoạn đường."

Tiếp theo, trong ánh mắt sợ hãi của mọi người Diệp Viễn nhẹ nhàng điểm ra một chỉ đón nhận một đao của Vương Hành.

Phốc!

Lực lượng pháp tắc dung hợp dọa người lập tức tan thành mây khói.

Toàn thân Vương Hành trực tiếp nổ thành một đám mưa máu.

Diệp Viễn vung tay một cái, đoàn mưa máu trực tiếp bị chôn vùi.

Trong quán hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt giống như gặp quỷ nhìn về phía Diệp Viễn.

Đây chính là Lôi Đao Vương Hành a!

Vậy mà... cứ thế chết đi?

Gia hỏa này dùng tay không tiếp Chân Thần Huyền Bảo, nhục thân cường hãn cỡ nào a!

Thì ra, tiểu tử này thật sự không sợ lạnh chứ không phải khoác lác a.

Nhục thân có thể so với Chân Thần Huyền Bảo thì làm sao có thể sợ lạnh?

Sắc mặt của Trương Đồ giống như là cầu vồng, các loại sắc thái biến ảo chập chờn.

Hắn thầm hô may mắn, may mắn là vừa rồi người ra tay là Vương Hành chứ không phải hắn.

Nếu không, hiện tại chính mình cũng chẳng khác Vương Hành là bao.

Tiểu tử này... làm sao lại mạnh như vậy?

"Ta chỉ là ở đây chờ người, các ngươi không cần phiền ta. Rượu này, tương lai các ngươi là có thể uống được, chỉ là sợ các ngươi mua không nổi mà thôi." Diệp Viễn từ tốn nói.

Hắn châm cho mình chén rượu, lại rót cho Ninh Thiên Bình một chén, uống một hơi cạn sạch.

Đám người kia không còn gì để nói, không phải ngươi vừa mới nói... chỉ có thể uống một chén thôi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK