"Dược Tổ? Dược Tổ là ai? Lẽ nào... là một trong Đạo Tổ?"
Diệp Viễn nghe được cái tên này thì trong lòng không khỏi hơi động, dùng ý thức giao lưu cùng Vô Trần.
Vô Trần nói: "Dược Tổ cũng không phải là Đạo Tổ, thế nhưng lại có địa vị cực cao tại Thông Thiên Giới. Có thể nói, hắn là một Thủy Tổ của đan dược trong Thông Thiên Giới. Thậm chí trong nhà rất nhiều Luyện Dược Sư đều cung phụng bài vị của hắn."
Diệp Viễn kinh ngạc nói: "Lại có nhân vật bậc này sao. Hắn tự ý xưng tổ, lẽ nào cửu đại Đạo Tổ sẽ bỏ mặc không quan tâm sao?"
Vô Trần cười nói: "Bình thường Cửu đại Đạo Tổ sẽ mặc kệ sự tình của Thông Thiên Giới. Huống hồ, địa vị của Dược Tổ quả thực rất đặc thù, mỗi người trong cửu đại Đạo Tổ đều khống chế Thiên Đạo Pháp Tắc một phương, dường như là nhân vật vô địch. Tuy người mạnh nhất đan đạo là Dược Tổ, nhưng hắn không có khống chế thiên đạo một phương. Thế nhưng thực lực của hắn được tất cả Đạo Tổ tán thành. Đương nhiên, đừng nói là Đạo Tổ, đến loại tồn tại như Vô Thượng Thiên Đế thì cũng không phải người mà chúng ta có thể đo lường được."
Thứ Diệp Viễn truy cầu suốt đời chính là cực hạn của đan đạo.
Vậy nên tự nhiên Diệp Viễn bị mê hoặc bởi một sự tồn tại chí cao trên phương diện đan đạo.
"Không nghĩ tới, Thông Thiên Giới lại có nhân vật bậc này. Thật hy vọng có một ngày có thể cùng hắn ngồi luận đạo." Diệp Viễn cảm khái nói.
...
Sắc mặt Mông Kỳ hơi trầm xuống, hắn có chút không khống chế nổi Diệp Viễn.
Muốn nói Diệp Viễn không có bản lĩnh, Diệp Viễn liền nói hết thành phần của đan dược ra.
Nhưng muốn nói rằng Diệp Viễn có thể luyện chế ra Ma Long Viêm Tinh Đan thì dù có đánh chết hắn cũng không tin.
"Hừ. Chuẩn bị linh dược, ta muốn nhìn xem hắn có thể luyện ra đan dược dạng gì. Tiểu tử, đừng trách ta không có cảnh cáo ngươi, ta cho ngươi ba cơ hội, nếu như ngươi luyện chế không được thì tự gánh lấy hậu quả." Mông Kỳ trầm giọng nói.
Diệp Viễn khẽ cười nói: "Yên tâm, loại đan dược trình độ này còn không làm khó được ta. Không cần ba lần, một lần là đủ."
"Ha ha, khẩu khí thật là lớn. Thanh niên thì vẫn nên khiêm tốn một chút, cẩn thận gặp họa đấy." Mông Kỳ tức giận cười nói.
Diệp Viễn chỉ cười cười, cũng không đáp lời.
Rất nhanh, linh dược của Ma Long Viêm Tinh Đan đã được mang ra.
Diệp Viễn nói với Mông Kỳ: "Cho ta mượn thần hỏa dùng một lát."
Lời này vừa nói ra, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ cổ quái.
Một Ma Dược Sư lại không có thần hỏa của riêng mình?
Tên này thực sự biết luyện đan sao?
Thần hỏa, là trạng thái Thần cấp của nguyên hỏa.
Tịnh Đàn Thánh Hỏa của Diệp Viễn đã sớm tiến giai thành Thần cấp, trở thành thần hỏa. Nhưng mà sau khi Diệp Viễn đột phá Khuy Thiên Cảnh thì Tịnh Đàn Thánh Hỏa cũng không có tiến hóa theo.
Hiện tại nếu Diệp Viễn luyện đan thì cũng không có thần hỏa có thể dùng, vậy nên đành phải xin Mông Kỳ tý lửa.
"Xem ra phải tìm một cơ hội để tiến hóa Tịnh Đàn Hỏa Liên. Nếu tiếp tục như vậy thì cũng không tốt, nếu như lúc này có tiểu Hỏa bên người thì tốt rồi."
Trong lòng Diệp Viễn cảm khái, không khỏi nhớ tới tiểu Hỏa.
Trên đường chạy trốn, hầu như Diệp Viễn đã dùng hết tích góp có trên người chỉ để quen thuộc với dược tính của linh dược nhị giai.
Thời điểm ra khỏi Vương thành Võ Mông, số lượng Thần Nguyên Thạch hạ phẩm trên người Diệp Viễn có khá nhiều, khoảng 80 triệu.
Số lượng Thần Nguyên Thạch mà Vạn Bảo Lâu thưởng cho Diệp Viễn thì khoảng 40 triệu.
Mặt khác, sau khi Diệp Viễn chém giết Tần Thiên cùng với đám người Lâm Tú, Tần Chính thì nhẫn trữ vật trên người bọn họ đều bị Diệp Viễn thu về.
Tính tất cả lại thì sau khi Diệp Viễn rời đi, trên người có rất nhiều Thần Nguyên Thạch.
Trên đường chạy trốn, mỗi một thành mà Diệp Viễn đến thì đều sẽ mua linh dược.
Bây giờ Diệp Viễn đã đủ khả năng để luyện chế nhị giai thần đan.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn luyện chế Ma Long Viêm Tinh Đan này.
Tiên Lâm Thiên Tôn đã nghiên cứu rất kĩ về đan dược của Ma tộc, thế nhưng dù sao đó cũng chỉ là tri thức mà Diệp Viễn đạt được từ Vô Trần, cách luyện chế cụ thể thì hắn còn chưa có thao tác qua.
Có điều dựa vào thực lực đan đạo của Diệp Viễn bây giờ thì luyện chế dạng đan dược như Ma Long Viêm Tinh Đan là không thành vấn đề.
Mông Kỳ hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay nâng lên một chút, một ngọn lửa nhàn nhạt xuất hiện ở lòng bàn tay hắn.
"Làm Ma Dược Sư mà thậm chí một đạo thần hỏa cũng không có, vậy mà cũng dám nói linh tinh ở đây. Ta muốn nhìn một chút xem ngươi làm sao luyện đan. Hừ." Mông Kỳ hừ lạnh nói.
Ngọn lửa bay tới phía Diệp Viễn, Diệp Viễn chìa tay ra, khều một cái, ngọn lửa nho nhỏ lập tức hóa thành một cái cây lửa.
Thủ pháp tinh diệu, những Ma Dược Sư kia đều nhìn không ra.
"Bạch Tú Ma Viêm, hừm, cũng không tệ lắm, dùng tạm vậy." Diệp Viễn nói.
Mông Kỳ nhìn thấy một cảnh này, trong lòng không khỏi cả kinh.
Điều khác không nói, chỉ riêng thủ pháp khống chế lửa này thì đã mạnh hơn hắn quá nhiều.
Thần hỏa của mình vậy mà khi đến tay Diệp Viễn lại ngoan ngoãn nghe lời như thế, điều này khiến trong lòng hắn nổi lên sóng biển ngập trời.
Ngay cả bản thân hắn cũng làm không đạt được trình độ này nha.
Điều này... điều này quá kinh người.
Nhưng mà, đây mới chỉ là khởi đầu.
Lúc Diệp Viễn bắt đầu luyện đan, niềm kiêu ngạo của Mông Kỳ dần dần bị trùng kích.
"Thủ đoạn khống chế lửa thật là lợi hại. Vậy mà tiểu tử này thực sự biết luyện đan, hơn nữa... trình độ tương đối cao."
"Đây là thủ pháp luyện chế gì vậy, từ trước tới nay chưa từng gặp qua nha."
"Đúng vậy, thủ pháp luyện đan này hoàn toàn bất đồng với chúng ta. Nhưng vì sao ta cảm giác rằng loại thủ pháp này cao cấp hơn thủ pháp của chúng ta rất nhiều?"
"Ngu ngốc. Đó là Đạo Uẩn. Thủ pháp của hắn hợp ý thiên đạo, vậy nên được thiên đạo gia trì."
...
Tiếng thán phục từ bốn phía vang lên, Mông Kỳ triệt để há hốc mồm.
Đây mới thực sự là cao thủ.
Chỉ riêng thủ pháp luyện đan này thì đã hoàn toàn không cùng một cấp bậc với hắn.
Ngũ lão của Ma Dược Đường lúc này đều nhìn không rời mắt, sợ bỏ sót một chi tiết nào.
Thủ pháp luyện chế cấp đại sư này cũng lúc nào cũng được thấy.
Đôi môi của Ly Cơ khẽ nhếch.
Đẹp trai.
Quá đẹp trai.
Nàng hoàn toàn u mê nhìn Diệp Viễn luyện đan.
Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng nhìn qua không ít Ma Dược Sư của Ma Dược Đường luyện đan.
Thế nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai cho nàng loại cảm giác vui vẻ thoải mái này.
"Ngưng."
Cũng không biết qua bao lâu, chỉ nghe Diệp Viễn quát nhẹ một tiếng, lò tắt, đan thành.
Diệp Viễn thở dài nói: "Lần đầu luyện chế, khống chế nhiệt độ vẫn còn hơi không đúng. Sợ rằng phẩm chất của thuốc không được tốt lắm."
Nói xong, Diệp Viễn vẫy tay, một viên đan dược bay vào trong bình ngọc.
"Cực... cực phẩm. Cực phẩm Ma Long Viêm Tinh Đan. Trời ơi..."
Tất cả mọi người là hít một ngụm khí lạnh, giống như gặp quỷ mà nhìn Diệp Viễn.
Viên đan dược kia đã đạt đến cấp độ cực phẩm.
Cực phẩm Ma Long Viêm Tinh Đan, vậy mà còn không được tốt lắm sao?
Mông Kỳ hận không thể tự tát mình một cái, điều này quá đả kích người.
Hắn luyện chế Ma Long Viêm Tinh Đan, phẩm cấp tốt nhất cũng chỉ là trung phẩm, chưa từng luyện chế ra thượng phẩm.
Người ta là lần đầu tiên luyện chế mà đã ra cực phẩm.
Chênh lệch này... quá lớn.
Hắn cũng không hoài nghi Diệp Viễn nói dối, Mông Kỳ biết, Diệp Viễn quả thật là lần đầu tiên luyện chế Ma Long Viêm Tinh Đan.
Mặc dù thủ pháp luyện chế của Diệp Viễn cực huyền diệu, thế nhưng không che giấu sự vụng về và không thành thạo lúc đầu.
Loại tình trạng này hắn đã thấy trên mấy người mới quá nhiều.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, rõ ràng Diệp Viễn đã tìm được cảm giác, thế là càng luyện càng quen tay.