Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ầm!”

Một chiêu dời núi lấp biển, mà lại giống như là thả đá xuống biển, không hề mang lại bao nhiêu phản ứng trên màn sáng.

“Diệp lão đại, cái này...” An Nhân có chút chần chờ nói.

Uy lực một chưởng này của Diệp lão đại, xem chừng còn không lợi hại bằng chính mình, đánh vào trên màn sáng mà không có chút phản ứng nào.

Chí ít thì chính mình còn bị đánh bay.

Nhưng Diệp Viễn lại mỉm cười, nhấc chân đi về phía màn sáng rồi trực tiếp đi xuyên qua.

Miệng An Nhân há thật to, vẻ mặt không thể tin được.

Đây là ý muốn nói màn sáng đã có thể đi qua?

“Vào đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Lúc này An Nhân mới đột nhiên thức tỉnh, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Lão đại chính là lão đại, thực sự quá lợi hại!”

Long ba là võ kỹ cốt lõi của Long tộc, bên trong lãnh địa Long Hoàng này, khắp nơi đều có liên quan đến ứng dụng về Long ba.

Màn sáng trước mắt này chính là kiểm tra cường độ Long ba của người xông vào!

Cho dù thiên tài Long tộc ở đây, cũng không có khả năng xông qua màn sáng này một cách dễ dàng, bởi vì yêu cầu thấp nhất của nó chính là Long ba linh cấp.

Diệp Viễn có thiên phú tu luyện Long ba cực kỳ kinh người mới có thể tu luyện đến Linh cấp trung kỳ vào độ tuổi này. Nếu đổi lại là thiên tài Long tộc khác thì ở độ tuổi này cũng không có khả năng đạt được đến Linh cấp.

Phải biết rằng Long Đằng là loại cường giả kinh thế, để tu luyện tới Long ba Thiên cấp cũng phải mất thời gian một trăm năm, đạt đến Linh cấp thì càng không cần phải nói.

Hiện tại trong Long tộc có thể tu luyện tới Linh cấp trung kỳ, cũng chỉ sợ là đếm trên đầu ngón tay.

Tiến vào tầng thứ hai của lầu các, trong nháy mắt hô hấp của đám người An Nhân bấn loạn, trong con ngươi phát ra tia sáng chói mắt.

“Cái kia... đó là đan dược cấp chín!”

"Kia là thánh khí thượng phẩm!”

"Đó là công pháp cấp chín!”

Tất cả đồ trên tầng hai của lầu các đều là cấp chín! Đơn giản mà nói thì nơi đây chính là một kho bảo vật!

Đếm sơ qua một lần, thì thật là có hơn hai mươi món!

Dạng thu hoạch này quá nghịch thiên.

“Ha ha, Diệp Viễn, thực sự là đa tạ ngươi! Không ngờ ngươi lại có thể phá vỡ được cấm chế của tầng thứ hai này, thật sự khiến ta giật mình! Những bảo vật này, ta sẽ giúp ngươi nhận lấy.”

Đúng lúc này, bỗng nhiên giọng nói của Chung Vô Bệnh vang lên, mười mấy bóng người lập tức xông đến, trực tiếp ngăn chặn lối ra vào của tầng lầu. Xem ra, bọn họ muốn một lưới bắt trọn.

Nhìn thấy mười mấy người này Thiệu Khải biến sắc.

Xem ra chỉ còn lại mấy người thoát ra từ Hoàng Tuyền Lộ.

Nhưng mà mười mấy người này, cũng đều là nhân vật xếp đầu bảng của Thiên Sát Bảng. Xếp hạng thấp nhất cũng đã có thực lực đứng trong hạng năm mươi người đứng đầu!

Xem ra, những người này đã hợp tác với nhau, muốn liên thủ đối phó với Diệp Viễn.

Mười mấy người này liên thủ lại cũng không phải chuyện đùa!

Mặc dù một chưởng của Diệp Viễn đánh chết được Ngô Hạc, nhưng đối mặt với mười mấy người liên thủ thì chỉ sợ vẫn không thể lạc quan được nữa!

Thực lực của Ngô Hạc kém quá xa những người này. Huống chi đây còn là mười mấy người liên thủ lại.

“Diệp Viễn, ngươi quá cuồng vọng rồi! Nhờ ngươi ban tặng mà những người khác đều đã chết. Nhưng mà như vậy cũng tốt, người khác chết rồi thì sẽ không có người đoạt bảo vật với bọn ta.”

“Muốn trách, thì trách ngươi quá tự phụ! Mặc dù không biết ngươi dùng thủ đoạn gì để bẫy chết Ngô Hạc, nhưng khi đối mặt với mười mấy người bọn ta liên thủ lại thì cho dù ngươi có thủ đoạn gì đi chăng nữa, cũng chỉ có một con đường chết.”

“Ha ha, nhưng mà tiểu tử này thật đúng là có chút thủ đoạn! Ngay cả Tôn chủ Liệt Hỏa cũng không thể mở cấm chế của tầng thứ hai này mà hắn lại có thể mở được!”

Dưới tình huống bình thường thì mười mấy người này không có khả năng liên thủ với nhau. Mỗi người trong bọn họ đều vô cùng tự phụ, căn bản là khinh thường việc liên thủ với người khác.

Thế nhưng sự cường đại của Diệp Viễn khiến bọn họ bỏ qua phần ngạo khí trong lòng để lựa chọn liên thủ lại.

Diệp Viễn quá quỷ dị, quỷ dị đến mức làm cho những cao thủ hàng đầu trên Thiên Sát Bảng như bọn họ đều không thể không bỏ đi tôn nghiêm mà liên thủ để đối địch.

Vẻ mặt Diệp Viễn nghiền ngẫm đảo mắt qua mọi người, cười nói: "Mấy người các ngươi thật sự là không biết sống chết! Ở trên Hoàng Tuyền Lộ tiểu gia ta đã tha cho các ngươi một con đường sống, không ngờ các ngươi lại tự đến tìm cái chết. Xem ra, các ngươi thật sự xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai a!”

Chung Vô Bệnh cười lạnh nói: “Diệp Viễn, đừng cố chấp nữa! Hôm nay, ngươi chỉ có một con đường chết!”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Đã như vậy thì tất cả các ngươi cùng lên, một người cũng đừng hòng rời đi. Nơi này không thi triển được, chúng ta vẫn là nên chuyển sang nơi khác! Tiểu Hỏa!”

Diệp Viễn quát nhẹ một tiếng, mấy trăm ngọn đèn trong góc của lầu các sáng lên!

Mi tâm của Diệp Viễn hiện lên một đạo ấn ký hình rồng nhàn nhạt lập loè phát sáng.

“Oanh!”

Mọi người chỉ cảm thấy tràng cảnh trước mắt biến đổi, biến thành một nơi trong động quật thật lớn!

Trên vách đá của động quật, tất cả đều là Cự Long giương nanh múa vuốt. Những bức tượng Cự Long này rất sống động, giống như thật.

"Đây.... đây là nơi nào? Long uy thật mạnh!”

“Ha ha, nơi đây mới chính là nơi tối thượng của lãnh địa Long Hoàng! Nơi này nhất định có bảo vật kinh thiên! Diệp Viễn, lần này Chung Vô Bệnh ta thật sự phải cảm ơn ngươi rồi!”

Chung Vô Bệnh giống như phát hiện được cái gì, vẻ mặt chẳng những không kinh ngạc mà ngược lại còn trở nên có chút điên cuồng.

Diệp Viễn cười nói: “Không sai, coi như ngươi có chút kiến thức. Nơi đây chính là nơi truyền thừa tối thượng của lãnh địa Long Hoàng! Nhưng mà... không hề liên quan đến ngươi một chút nào!”

"Thứ không biết sống chết! Chỉ dựa vào một tên Thiên Khải Cảnh nho nhỏ như ngươi mà thật sự cho rằng bản thân mình có thể nghịch thiên được sao? Hiện tại ta sẽ cho ngươi xem thực lực chân chính của hạng ba Thiên Sát Bảng là như thế nào!” Sắc mặt Chung Vô Bệnh lạnh lẽo, một cỗ khí thế kinh người phóng lên cao.

Khí thế vừa phát ra khiến mấy người Thiệu Khải đột nhiên biến sắc.

Thực lực bực này, sợ rằng không hề thua kém so với cường giả Đạo Huyền Cảnh?

Nhưng mà nhìn thấy cảnh này thì khoé miệng Diệp Viễn lại hiện một điệu cười trào phúng, căn bản là không hề để tâm đến.

“Ồn ào!”

Đúng lúc này, trên trời giáng xuống một bóng người màu đen lao thẳng đến chỗ Chung Vô Bệnh!

Thiên địa cũng biến sắc dưới một thương này, mũi thương rạch xé không gian thành những khe hở!

Sắc mặt Chung Vô Bệnh đại biến, làm gì còn quan tâm đến Diệp Viễn được nữa, thân hình thoắt một cái muốn thoát đi.

Nhưng mà hắn có nhanh thì đạo thương ảnh kia còn nhanh hơn!

“Phốc xoẹt!”

Thương ảnh xuyên thẳng qua lồng ngực của Chung Vô Bệnh, ghim chặt hắn xuống nền đất.

Đến lúc chết, Chung Vô Bệnh cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy cảnh này, hơn mười người khác không khỏi rét run trong lòng.

Đạo thương ảnh này, căn bản cũng không giống với những gì ở Thần Vực, thật quá đáng sợ!

“Không phải là người của Long tộc, xông vào Long huyệt chính là tội chết!”

Giọng nói uy nghiêm của người đã đóng đinh Chung Vô Bệnh kia lại vang lên lần thứ hai.

Hơn mười người kia nghe thấy thì sắc mặt đại biến!

Bọn họ không kịp suy nghĩ nhiều, đề thăng tốc độ tới cực hạn muốn trốn thoát đi.

Nhưng cũng đã muộn.

“Phốc xoẹt, phốc xoẹt...”

Hơn mười cái thương ảnh màu đen bắn ra từ trong hư không, chỉ nghe được tiếng mũi thương liên tiếp đâm vào cơ thể, trong nháy mắt mười mấy cường giả này đã bị mất mạng!

“Xoạt, xoạt, xoạt...”

Tiếng bước chân liên tiếp chậm rãi truyền tới, một thân ảnh khôi ngô hiện ra trong tầm mắt của mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK