Nữ nhân từ trước đến nay đều là động vật không thể nói lý, Diệp Viễn đã lĩnh giáo qua rất nhiều lần rồi. Mặc dù chiêu này của Đường Ngọc Nhi quá tổn hại, nhưng Diệp Viễn lại không có quá mức tức giận.
Có điều Diệp Viễn cũng không phải Nê Bồ Tát, để người muốn làm thế nào thì làm mà không tức giận.
Diệp Viễn quyết định trêu cợt một chút Đường Ngọc Nhi này, xem như trừng phạt nàng.
Đối mặt với nữ nhân trêu chọc trước mắt, Diệp Viễn bắt lấy cánh tay của nàng, hung hăng ném nàng sang một bên, cười lạnh nói: “Đi ngủ thì không cần, nói cho ta ai phái ngươi tới!”
Diệp Viễn thanh sắc câu lệ, nữ nhân kia lại câm như hến, yếu ớt nói: “Không có… Không có a! Là nô gia… Nô gia ngưỡng mộ công tử, cho nên mới… Mới có thể chủ động hiến thân! Nếu công tử không tin nô gia, nô gia nguyện ý lấy cái chết tạ tội! Hu hu…”
Nữ nhân khóc đến thê thảm, làm như muốn tự vận ngay lập tức, Diệp Viễn lại vẫn cười lạnh nói: “Không cần cố làm ra vẻ với ta! Bản công tử thân là người thừa kế Diệp gia ở kinh thành, dạng nữ nhân nào mà chưa thấy qua? Nữ nhân diễn kỹ thấp kém như ngươi, ở trước mặt ta sao có thể qua cửa? Ngươi đụng đi! Ngươi đụng cho ta xem xem!”
Nữ nhân kia nghe xong, im lặng lại.
Trong huyễn cảnh, Đường Ngọc Nhi ẩn thân trong chỗ tối lại âm thầm cười lạnh: “Không ngờ đồ dê xồm này còn có chút bản lĩnh, vậy mà không dễ dàng mắc lừa! Có điều, ngươi đã nhập tâm vào nhân vật, còn có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay của bản cô nương ta sao?”
Nữ nhân thân trần xinh đẹp thu liễm thần sẳc, bình tĩnh mặc y phục, cười nói với Diệp Viễn: “Quả nhiên định lực của Diệp công tử thật tốt! Thật ra nô tì là phụng mệnh của tiểu thư nhà ta, đến đây thăm dò Diệp công tử!”
Trong lòng Diệp Viễn cười thầm, trên mặt lại nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi là?”
“Tiểu thư nhà ta chính là đại tiểu thư Đường gia, nghe nói công tử chính là đệ nhất tài tử ở kinh thành, ngưỡng mộ đã lâu. Chỉ là nàng không biết tính tình của công tử, cho nên phái nô tì đến thăm dò một chút. Hôm nay gặp mặt công tử quả nhiên thấy rõ, chính là người cực kỳ cơ trí!” Nữ nhân cảm thán nói.
Diệp Viễn nghe xong, sắc mặt hơi hòa hoãn, lại vẫn ra vẻ khó chịu nói: “Thì ra là đại tiểu thư Đường gla! Diệp mổ cũng nghe qua đại tiểu thư Đường gia quốc sắc thiên hương, càng là người thông minh cơ trí. Chỉ là tiểu thư nhà ngươi dùng loại thủ đoạn này đến xò xét ta, thật sự là khinh người quá đáng! Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nhưng Diệp mỗ tuyệt không phải loại người hoang dâm vô đạo kia! Mời ngươi trở về đi, nói cho Đường tiểu thư, ngưỡng mộ của nàng Diệp mỗ ta không nhận nổi!”
Đường Ngọc Nhi nghe vậy biến sắc, nếu Diệp Viễn thật sự không mắc vào, huyễn thuật của nàng sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra sơ hở, Diệp Viễn liền có thế thoát khốn mà ra!
Kết quả như vậy, Đường Ngọc Nhi không chấp nhận được!
“Hừ! Xem ra cái đồ dê xồm này nhất định là thèm nhỏ dãi dung mạo của ta, cho nên mới sẽ chẳng thèm ngó tới những nữ nhân khác! Đã như vậy, bản tiểu thư sẽ tương kế tựu kế, trêu đùa một chút cái đồ dê xồm nhà ngươi!”
Đối với dung mạo và huyễn thuật của mình, Đường Ngọc Nhi có lòng tin tuyệt đối, đối phó với một thiếu niên huyết khí phương cương như Diệp Viễn, còn không phải dễ như trở bàn tay?
Chỉ là nghĩ đến bị Diệp Viền chiếm tiện nghi trong huyễn cảnh, Đường Ngọc Nhi đã cảm thây vô cùng buồn nôn, mặc dù mình ở bên trong huyễn cảnh, cũng không phải thật sự là chính mình.
‘Diệp công tử bớt giận, tiểu thư nhà ta nói, chỉ cần trong lòng ngài không loạn, nàng liền hủy bỏ tia cảnh giác cuối cùng đối với ngài. Để tỏ lòng áy náy, Đường tiểu thư thiết yến ớ Quý Tân Lâu, mời Diệp công tử đến.” Nữ nhân kia chậm rãi nói.
Diệp Viễn nghe xong trong mắt lóe lên một tia đắc ý, mà ánh mắt này, tất nhiên bị Đường Ngọc Nhi đang bí mật quan sát bắt được.
“Hừ! Quả nhiên là trò xiếc lạt mềm buộc chặt! Xem bản cô nương đùa bỡn ngươi trong lòng bàn tay như thế nào!” Đường Ngọc Nhi cười lạnh.
“Nghe qua Đường tiểu thư chính là đệ nhất mỹ nữ ở kinh thành, lại không ngờ chung tình với Diệp mỗ. Nếu như thế, Diệp mỗ tự nhiên cung kính không bằng tuân lệnh! Chỉ là, không cần dùng trò hề này đến trêu đùa ta nữa!” Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt, lại đã qua hai ngày.
Bên trong huyễn thuật, thi thuật giả có thể tùy ý hoán đổi thời không, mà người trúng thuật lại không có cảm giác, cho rằng đó là đương nhiên.
Chỉ là đối với Diệp Viễn mà nói, dạng huyễn thuật này thật sự là cấp quá thấp rồi.
Mặc dù kiếp trước Cơ Thanh Vân là cặn bã trên võ đạo, nhưng tạo nghệ ở trên thần hồn lại đứng ở đỉnh cao.
Các loại thần hồn bí kỹ, hắn đều có thể hạ bút thành văn.