“Bọn chúng quá mạnh, cho dù cùng cảnh giới với nhau, nhưng chúng ta đều không phải đối thủ của bọn họ chúng!”
Những người này đều đã bị võ giả Cuồng Phong Giới doạ sợ chết khiếp, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ không cần đánh cũng tự thua.
“Cho nên các ngươi mới trốn tới Xích Quang Thành, định làm rùa rụt cổ cả đời sao? Có thật là do Cuồng Phong Giới mạnh tới vậy hay do chính các ngươi mới là người tự biến mình thành con rùa rụt cổ thế? Các ngươi đều là võ giả, đáng lẽ nên biết quy tắc trong thế giới của võ giả! Thể giới này chẳng có đấng cứu thế nào cỏ thể cứu các ngươi, chỉ có các ngươi tự cứu chính mình thôi!” Diệp Viễn lạnh lùng nói.
Tất cả mọi người không ai lên tiếng, bởi lời này của Diệp Viễn đã hoàn toàn dập tắt hy vọng của bọn họ.
Ý của Diệp Viễn rất rõ, bây giờ ngay cả liên minh cũng còn khó tự bảo vệ mình, cho nên không thể cho đại quân tới chi viện.
Nếu muốn sống, bọn họ chỉ có thể tự mình đứng lên chiến đấu!
Thế nhưng… võ giả Cuồng Phong Giới quá mạnh, lại chiếm ưu thế về số lượng, bọn họ làm sao có thể phá vây được cơ chứ?
Lúc này, Diệp Viễn lấy ra một cái nhẫn trữ vật, giơ lên trước mặt tất cả mọi người: “Bên trong này có vài vạn đan dược cấp ba và cấp bốn, bây giờ các ngươi mỗi người nhận lấy một một viên. Đan dược này sẽ giúp các ngươi tăng thực lực trong thời gian ngắn! Tân Nham, bắt đầu phân chia đan dược!”
Tân Nham nhận lấy nhẫn trữ vật từ tay Diệp Viễn, sau đó vâng lệnh thi hành.
Số đan dược này được Diệp Viễn luyện chế trên cả chặng đường tới đây, với thực lực hiện giờ của hắn, đã có thể miễn cưỡng sử dụng Tứ Phương Đỉnh.
Diệp Viễn đã dành phần đa thời gian để điều chế đan dược trong suốt thời gian đi tới Xích Quang Thành.
Trong những đan dược này có Thác Hải Đan, Nhiễu Hái Đan… Diệp Viễn cũng đã từng dặn qua Tân Nham, chia số đan dược này dựa theo cảnh giới của các võ giả, từ đó giúp bọn họ có thể nâng cao cảnh giới được nhiều nhất có thể.
Diệp Viễn đã từng làm điều tương tự khi còn ở u Vân Tông, nhưng chỉ có điều bây giờ hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với khi đó, trong mười ngày đã có thể điều chế ra vài vạn viên đan dược.
Đương nhiên, đây cũng nhờ có sự trợ giúp của huyền khí Tứ Phương Đỉnh.
“Đan dược? Diệp công tử dùng nó để cứu cái mạng rác rưởi này của bọn ta? Viên đan dược này có tác dụng gì?”
“Đúng vậy, một viên đan dược này nhiều nhất có thể làm tăng một chút tu vi, căn bản là chẳng giải quyết được vấn đề gì!”
“Nếu trong thời bình, ta nhất định sẽ đội ơn Diệp công tử, nhưng lúc này… một viên đan dược thì nào làm được cái gì!”
Những võ giả này đều không biết tác dụng nghịch thiên của Thác Hải Đan và Nhiễu Hải Đan, còn đối với Diệp Viễn thì chuyện không thể đều thành điều có thể.
Diệp Viễn cũng không giải thích, lặng lẽ đợi Tân Nham phân chia hết số đan dược.
Theo lời dặn dò của Diệp Viễn, sẽ chia chỗ đan dược này cho võ giả Ngưng Tinh cảnh tầng chín trước.
Bọn họ đều ăn luôn ngay sau khi nhận được đan dược.
Không bao lâu sau, một luồng nguyên khí cuồng bạo nổi lên, những võ giả vẫn tỏ ý xem thường ra mặt, lúc này lập tức thay đổi thái độ!
“Ha ha ha, ta mắc kẹt ở Ngưng Tinh Cảnh đỉnh phong đã nhiều năm rồi, không ngờ có một ngày lại có thể đột phá lẻn Hoá Hải cảnh!”
“Ta cũng đột phá rồi! Lão phu tưởng cả đời này đã hết hy vọng, không ngờ rằng lại có thể toái đan hoá hải!”
“Đan dược này thật thần kỳ, hoá ra toái đan hoá hải lại đơn giản như vậy!”
Những võ giả này ai nấy cũng đều vui mừng ra mặt, điên cuồng hò reo sau khi nhận được Thác Hải Đan.
Trong số những người này, có không ít người mắc kẹt ở Ngưng Tinh cảnh đỉnh phong đã nhiều năm, tiềm lực của bọn họ cũng đã cạn và cũng không còn hy vọng để đột phá.
Nhưng đan dược được Diệp Viễn điều chế, đương nhiên có thể biến những điều không thể thành có thể, giúp bọn họ đột phá cảnh giới lên Hoá Hải cảnh.
Còn những võ giả chưa được nhận đan dược, lúc này đều kinh ngạc nhìn nhau.