Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai nữ nhân trong xe nhìn thấy Bạch Quang vọt vào không khỏi bị dọa sợ đến kêu lên thất thanh.

Đợi nhìn rõ thì ra đó là một con mèo nhỏ vô cùng đáng yêu ngốc nghếch thì hai người như bị tan chảy trong chớp mắt.

Đúng lúc này, rèm xe bị kéo “Roẹt” một tiếng, một nam tử tuấn tú thò đầu vào hỏi: “Lăng Tuyết, không sao chứ?”

Lúc này, Thượng Quan Lăng Tuyết đã giấu Bạch Quang dưới gấu váy của nàng, nam tử kia không thể nhìn thấy được.

Nhưng gay go là Diệp Viễn sợ xảy ra bất trắc nên vẫn luôn quan sát tình hình bên ngoài từ trong Linh khí không gian.

Lúc này Bạch Quang bị Thượng Quan Lăng Tuyết giấu dưới chân váy, Diệp Viễn lướt qua một chút phong cảnh trong váy, thật sự là đẹp không sao tả xiết, khiến Diệp Viễn có xúc động muốn chảy máu mũi.

“Không sao, vừa rồi có con côn trùng bay vào, đã bị Thanh Nhi đuổi ra rồi.” Thượng Quan Lăng Tuyết nói.

“ồ, vậy thì tốt. Hai người ngồi vững nhé, chúng ta sắp vào thành rồi.” Nói xong nam tử lại kéo rèm xe lại.

Lúc này, Thượng Quan Lăng Tuyết mới lấy Bạch Quang từ dưới váy lên, vô cùng thích thú.

“ở đâu ra con Tiểu Bạch Hổ này vậy, thật là đáng yêu quá đi!” Mặt của Thượng Quan Lăng Tuyết cọ cọ lên Bạch Quang.

Bạch Quang muốn tránh ra theo bản năng, nhưng vừa nghĩ đến lời của Diệp Viễn, nó lại dằn lại, cọ cái mặt đầy lông xù lên trên.

Lúc này Bạch Quang liều mạng bày ra bộ dạng vui tươi thích thú, nhìn vào giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng, đáng yêu cực kỳ.

Thượng Quan Lăng Tuyết bị sự đáng yêu của Bạch Quang miểu sát, ôm nó trong tay không buông.

Một lúc lại thơm thơm nó, lúc lại sờ sờ, lúc lại gãi gãi ngứa, khiến Bạch Quang có một loại xúc động gần như muốn sụp đổ.

Đường đường là hậu duệ thần thú vậy mà lại bị con người coi như sủng vật thế này. Điều này khiến hậu duệ thần thú kiêu ngạo như nó làm sao chịu nổi.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng trao đổi.

“Đây là giấy thông hành của chúng ta, mau cho qua đi.” Người vừa nói là nam tử vừa rồi.

“Vâng!” Thủ vệ hơi trầm ngâm một lúc rồi trực tiếp cho qua.

Theo cỗ xe dần dần tiến vào trong Vương Thành, cuối cùng trái tim căng thẳng của Diệp Viễn cũng buông lỏng xuống.

“Ngươi tên là gì thế?”

“Ngao!

n

“Về sau ngươi đi theo ta có được hay không nào?”

“Ngao!” Bạch Quang run người một cái.

“Lăng Tuyết, chúng ta đến rồi!” Đúng lúc này, bỗng nhiên xe ngựa dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của nam tử vừa rồi.

Thượng Quan Lăng Tuyết chơi đùa với Bạch Quang quá say mê nghe được tiếng gọi không khỏi sững người.

Sau đó đúng lúc nàng đang sững người, Bạch Quang “vèo” một cái tránh thoát khỏi tay nàng trong chớp mắt, từ cửa sổ nhảy vọt ra ngoài.

“Ai nha, thân pháp của con Tiếu Bạch Hổ này thật nhanh, vậy mà ta lại không giữ được nó!” Thượng Quan Lăng Tuyết buồn bực một phen.

Chính lúc này, màn xe bị xốc lên lộ ra khuôn mặt của một nam tử anh tuấn.

“Lăng Tuyết, đến rồi!”

Lúc này Thượng Quan Lăng Tuyết cũng không còn rảnh để ý đến Bạch Quang nữa, chỉ có thể khom người xuống xe, chào hỏi một câu với nam tử kia.

“Đa tạ thất hoàng tử điện hạ, mây ngày này Lăng Tuyết chơi vô cùng vui vẻ.” Thượng Quan Lăng Tuyết nói.

“Ha ha, có thể cùng Thượng Quan Lăng Tuyết muội, một trong Vương Thành song tuyệt ra ngoài thành chơi, đó là vinh hạnh của ta.” Thất hoàng tử phong thái phi phàm không hề kiêu căng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK